Chương 4

"Tiểu Cảnh, chỉ là một chai nước thôi mà, mọi người đều là bạn bè, đừng có thành kiến về Tinh Uyên vậy chứ…"

Chẳng qua khi cậu ta vừa thò tay qua bị Quý Cảnh Minh đánh cái "chát" rồi rụt về: "Cút đi, này không phải là của mày."

Đưa nước cho Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh tỏ vẻ thân thiết: "Anh Tinh Tinh, nhanh uống đi."

Tưởng Hàn Phi nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề rất không đúng, vẻ mặt sững sờ.

Nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tiểu Cảnh, của tao đâu?"

"Mày có tay có chân mà? Tự đi mua đi!"

"Nhưng sao cậu ấy lại có!"

"Bởi vì." Quý Cảnh Minh hung dữ trừng mắt nhìn Tưởng Hàn Phi, cực kỳ mang thù nói, "Cậu ấy là bạn tốt nhất của tao, đương nhiên phải khác rồi!"

"Cái gì…?"

Dường như không kịp phản ứng, Tưởng Hàn Phi ngơ ngác nhìn Quý Cảnh Minh đang ôm lấy cánh tay của Tu Tinh Uyên: "Sao quan hệ của hai người đột nhiên lại tốt như vậy?"

"Liên quan gì đến mày."

Cuối cùng Tưởng Hàn Phi cũng cảm thấy tổn thương khi bị Quý Cảnh Minh liên tục gạt bỏ mình qua một bên, cậu ta không hiểu lắm.

"Rõ ràng chỉ là một chai nước, mọi người đều là bạn bè, Tiểu Cảnh sao mày lại bất công thế."

Tưởng Hàn Phi cảm thấy mình giống như bị cô lập, tủi thân muốn khóc, cậu ta không biết mình đã xúc phạm đến Quý Cảnh Minh lúc nào, rõ ràng trước kia vẫn ổn mà.

Chẳng lẽ do cuộc điện thoại đó sao?

Nhưng đó cũng chỉ do cậu nghĩ mọi người đều là bạn bè bằng tuổi nhau, trong kinh doanh vẫn có sự hợp tác, mối quan hệ hòa hợp sẽ tốt hơn, ít nhất là không cứng nhắc như vậy.

Hình như Tiểu Cảnh đã hiểu lầm mình, cho nên mới cố ý chọc giận mình sao?

Rõ ràng cậu ta không có ý đó...

"Tiểu Cảnh, nếu mày tức giận bởi vì cuộc gọi của tao ngày hôm đó, tao có thể xin lỗi mày, thật sự xin lỗi."

"Sao phải xin lỗi tao, tao thấy mày nói rất đúng, anh Tinh Tinh quả thật là một người rất tốt, tao muốn làm bạn với cậu ấy thì có gì sai à?"

"Đương nhiên không sai, nhưng mà…"

Tưởng Hàn Phi nhìn chai nước trong tay Tu Tinh Uyên, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có hơi buồn buồn.

"Nhưng ít nhất mày cũng đừng quên tao chứ, tao cũng là bạn mày mà."

Bạn?

Sao cậu lại có một người bạn vô tình đến vậy?

Quý Cảnh Minh rất tức giận, chẳng trách tên này luôn hướng về Tu Tinh Uyên, hóa ra mỗi khi có chuyện gì xảy ra cậu ta đều xách quần chạy trước, không thèm nhắc đến tình cảm gì.

Bây giờ đối phương vẫn chưa lộ ra gương mặt thật, nên Quý Cảnh Minh không trở mặt với cậu ta, nhưng cũng không thèm cho cậu ta chút mặt mũi nào.

"Ok bạn thì bạn, nhưng tao chỉ mua nước cho bạn tốt nhất của tao thôi."

"... Không đến mức đó đi."

Bởi vì được chiều chuộng quá, nên đôi khi tính cách của Quý Cảnh Minh giống như một đứa trẻ, nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, bây giờ đang hiện rõ hai chữ tức giận.

Tưởng Hàn Phi thở dài, biết Quý Cảnh Minh đang tức giận, nhưng cậu ta cũng không biết vì sao, cho nên chỉ có thể tự mình đi mua nước.

Lúc trở về, cậu ta thấy Tu Tinh Uyên đang nói chuyện với Quý Cảnh Minh, hai người họ cứ thì thầm thì thầm, dường như mối quan hệ rất đặc biệt.

Vậy nên cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Xem ra Quý Cảnh Minh không phải vì cố ý chọc giận cậu ta nên mới nói Tu Tinh Uyên là bạn tốt nhất của cậu.

Dựa vào hiểu biết của Tưởng Hàn Phi, Quý Cảnh Minh không có lòng dạ thâm sâu khó lường đến vậy, cậu ghét là ghét, thích là thích.

Cho nên hiện tại cậu thực sự rất ghét cậu ta.

Phát hiện Quý Cảnh Minh chỉ liếc mắt nhìn mình một cái, lập tức tức giận nhìn đi chỗ khác, trốn sang bên kia.

Trong lòng Tưởng Hàn Phi không khỏi chua xót nghĩ.

Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ có thể lần nữa nghĩ cách dỗ cậu.

May mắn không giống như Tu Tinh Uyên, ít nhất Tưởng Hàn Phi vẫn biết địa chỉ nhà của Quý Cảnh Minh, có thể đến nhà cậu để dỗ dành cậu.