Chương 5

Sau khi đến gần nhà Quý Cảnh Minh, Tưởng Hàn Phi nhận ra mình vẫn còn loại suy nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu ta đã lớn vậy rồi, sao lại còn để ý đến những chuyện trẻ con như vậy, gì mà có phải là bạn tốt nhất hay không chứ.

Trước đây mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu không Quý Cảnh Minh sẽ không tức giận đến vậy, tính cách cậu như một đứa trẻ, cậu không thích người ta lấy đi đồ vật của mình, cũng không thích bạn bè của mình bị cướp mất.

Có đôi khi Tưởng Hàn Phi nghĩ Quý Cảnh Minh giống vậy cũng rất dễ thương, nhưng cậu là con trưởng, chắc chắn sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, sao có thể luôn thẳng thắn như vậy.

Sau khi tiến vào biệt thự, Tưởng Hàn Phi trực tiếp đi lên tầng hai, quả nhiên Quý Cảnh Minh đang chơi trò chơi, bên cạnh còn có một ít đồ ăn vặt.

"Tiểu Cảnh."

Sau khi Tưởng Hàn Phi kêu một tiếng, Quý Cảnh Minh suýt nữa bị hù chết, trong nhà đột nhiên có thêm một người, trái tim nhỏ bé của cậu không chịu nổi.

"Tưởng Hàn Phi, mày điên à, sao lại đột nhiên dọa tao!"

Nhận thấy mình mới bắt đầu đã thất bại, Tưởng Hàn Phi cảm thấy hơi thiếu tự tin: "Tao đến đây để xin lỗi mày."

Chuyển ánh mắt trở lại máy tính, Quý Cảnh Minh coi thường nói: "Tao không thèm."

"Tao thật sự không có ý gì khác, mày nghĩ đi, mày là con trưởng, sau này mày sẽ kế thừa gia nghiệp, tao chỉ hy vọng sau này mối quan hệ giữa mày với các đối tác hợp tác tương lai sẽ không quá cứng nhắc…"

"Ò, tao biết rồi, quan hệ của chúng ta khá tốt."

"Vậy Tiểu Cảnh, mày tha thứ cho tao được không?"

Quý Cảnh Minh thật sự không tức giận bởi vì cuộc điện thoại nên cậu thuận miệng ừ một tiếng, sau đó không quan tâm đến cậu ta nữa.

Nhìn phản ứng của cậu, Tưởng Hàn Phi nhận ra Quý Cảnh Minh không tức giận bởi vì cuộc gọi đó, nếu không chắc chắn cậu sẽ xù lông lên, cãi cọ với cậu ta, nhưng giờ phản ứng của cậu lại rất bình tĩnh.

"Vậy tao chơi trò chơi với mày?"

"Không cần, tao có anh Tinh Tinh chơi chung với tao rồi."

"... Cho nên hai người vẫn luôn team 2?"

"Đương nhiên không phải, tụi tao chơi trò chơi khác."

"..."

"Chơi trò gì?"

"Không nói cho mày."

"..."

Tưởng Hàn Phi liên tục bị nghẹn họng không biết nên nói gì, Quý Cảnh Minh cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa, tập trung chơi trò chơi.

Tu Tinh Uyên thật tốt, biết chơi rất nhiều trò chơi khác nhau.

Không giống như Tưởng Hàn Phi chỉ biết chơi LOL, Quý Cảnh Minh chơi không giỏi, đã vậy còn luôn để cậu chơi hỗ trợ cho cậu ta, không cảm giác trải nghiệm chơi trò chơi gì cả.

Loại trò chơi hai người chơi này rất thú vị, từ sáng sớm hôm nay, Quý Cảnh Minh và Tu Tinh Uyên đã chơi cả buổi sáng.

Quý Cảnh Minh chơi đến giữa trưa vẫn chưa đã nhưng vẫn nói tạm biệt với Tu Tinh Uyên, lúc này mới để ý tới bên cạnh mình có một cục đen thùi lùi.

Cậu có chút kinh ngạc: "Sao mày còn ở đây?"

Cục đen thùi lùi lại càng tự bế: "... Ngay cả bữa trưa tao cũng không thể ở lại ăn được sao?"

Trông cậu ta đáng thương như vậy, Quý Cảnh Minh cũng không tỏ vẻ không quan tâm, mà hào phóng nói: "Ăn thì ăn, làm như mày có thể ăn nghèo tao vậy."

Cậu thật hào phóng mà, không giống như tên này, keo kiệt muốn chết, thật sự rất đáng ghét.

Đợi Tưởng Hàn Phi ăn xong, Quý Cảnh Minh bắt đầu hối cậu ta nhanh trở về: "Mày đi lẹ đi, chiều nay tao còn phải chơi trò chơi nữa."

"..."

Tưởng Hàn Phi im lặng hồi lâu cuối cùng cũng bùng nổ: "Sao lại không thêm tao vào chơi chung!"

"Tụi tao đang chơi trò chơi hai người, làm gì có trò chơi ba người, chẳng lẽ chơi mô phỏng tiểu tam?"

Tình bạn giữa ba người quá chật chội, nhưng Tưởng Hàn Phi không hiểu, tại sao cậu ta lại là người bị tổn thương!

"Cho dù chơi mô phỏng tiểu tam, thì tao cũng không nên làm tiểu tam chứ!"

Rõ ràng mối quan hệ giữa họ rất tốt và lâu dài mà, sao cậu ta lại biến thành tiểu tam?

Lần này đến lượt Quý Cảnh Minh không biết nói gì.