Chương 6

Thấy Quý Cảnh Minh không nói câu nào, Tưởng Hàn Phi có hơi chột dạ: "Sao? Tao nói không đúng hả? Tình bạn của chúng ta có hơn mười năm…"

Hừ lạnh tỏ vẻ mỉa mai, Quý Cảnh Minh trả lời: "Độ thân thiết của tình cảm sao có thể dùng thời gian đo lấy đâu."

Giống như bọn họ đã là bạn bè hơn chục năm, nhưng tên này luôn không tin cậu, cậu chỉ không thích bạn bè của mình bị người khác cướp đi thôi, lại không phải làm chuyện xấu gì.

Nếu không nhắc đến giấc mơ, dù sao những chuyện đó bây giờ chưa có xảy ra, đối với Quý Cảnh Minh tình bạn luôn lớn hơn lý trí, trong mắt cậu, đương nhiên cậu ủng hộ bạn bè rồi.

Nhưng trong mắt Tưởng Hàn Phi, lý trí luôn lớn hơn tình bạn, cho nên cậu ta sẽ không vô điều kiện ủng hộ bạn bè như cậu, mà sẽ cân nhắc rõ lợi hại, cảm thấy cậu làm như vậy là sai, thậm chí còn có cái kiểu tất cả vì cậu mà cậu lại không hiểu.

Nhưng bọn họ không phải là bạn tốt nhất sao?

Đương nhiên nếu Tưởng Hàn Phi trở thành một nhân vật phản diện siêu cấp vô địch, cậu sẽ không chán ghét cậu ta.

Nhưng nếu cậu biến thành một nhân vật phản diện siêu cấp vô địch, Tưởng Hàn Phi nhất định sẽ thất vọng, có lẽ cậu ta sẽ từ bỏ cậu.

Cho nên Quý Cảnh Minh quyết định, từ bỏ Tưởng Hàn Phi trước!

Cho dù cậu không phải nhân vật phản diện siêu cấp vô địch, cậu cũng không thể nuốt trôi cục tức này!

Tưởng Hàn Phi có chút sững sờ: "Mức độ thân thiết của tình cảm không dùng thời gian để đo lường, vậy dùng cái gì để đo đây?"

"Đương nhiên là cùng chung chí hướng. "

"Chúng ta không cùng chí hướng sao??"

"Tao cảm thấy chúng ta không phải người chung một con đường."

"Vậy thì sao? Chỗ nào chỉ chúng ta không phải là người cùng chung một con đường?"

"Vậy nên về sau chúng ta đừng làm bạn nữa, mày cũng đừng đến tìm tao, à đúng rồi, trả lại chìa khóa nhà cho tao."

"???"

"Đương nhiên, tao cũng sẽ trả lại chìa khóa nhà cho mày."

"..."

Tận mắt nhìn rõ Quý Cảnh Minh tháo móc khóa mà hai người họ từng làm chung, cuối cùng trong lòng Tưởng Hàn Phi cũng có chút tức giận: "Cho nên mày muốn tuyệt giao với tao?"

"Ừ."

"Tiểu Cảnh." Hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận trong lòng, Tưởng Hàn Phi cố hết sức giữ bình tĩnh, "Mày có thể ngưng việc nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó được không, mày có biết làm như vậy rất dễ làm người khác đau lòng không?"

"Hơn nữa trước đó mày còn nói tình cảm không thể đo được bằng thời gian, vậy tình cảm hơn mười năm của chúng ta là cái gì, trong mắt mày nó còn không bằng cứt chó sao?"

"Tao không hiểu tại sao Tiểu Cảnh mày đột nhiên lại có thái độ thù địch với tao như vậy, tao đã làm gì sai mày nói cho tao biết đi, tao có thể sửa, nhưng mày có thể không cần giống như vậy được không…"

"Trước đó chúng ta đã nói rõ muốn thi vào trường đại học nào, đi chơi ở đâu, cho dù sau này mày có kế thừa công ty, bắt đầu làm việc, tao cũng có thể giúp mày, chúng ta vẫn là bạn tốt."

"Mọi người đều là người lớn rồi, muốn có một người bạn tốt như vậy cũng không dễ dàng, mày không thể lấy tính cách trẻ con, mỗi khi tức giận thì nói tuyệt giao, thậm chí ngay cả lý do mày cũng không nói rõ."

Sau khi bị Tưởng Hàn Phi giảng đạo lý, Quý Cảnh Minh bĩu môi: "Tao sẽ không kế thừa công ty, tao thích làm cái gì thì làm cái đó, nếu mày muốn hỗ trợ, thì đi giúp Quý Trí Uyên đi, dù sao hai người cũng là bạn bè."

"Mày có ý gì?"

"Trong mắt mày tất cả mọi người đều là bạn, không có tao, mày có thể đi chơi với nó, à đúng rồi, đừng tìm Tu Tinh Uyên, tao không thích người khác cướp bạn của tao."