Chương 7

Nhưng Quý Cảnh Minh không ngờ sau khi cậu nói xong, Tưởng Hàn Phi giống như vô cùng tức giận.

"Rốt cuộc mày đang nghĩ cái quỷ gì vậy!"

Nghiến chặt răng, Tưởng Hàn Phi nắm chặt lấy bả vai của Quý Cảnh Minh, không biết được rốt cuộc cậu đang tức giận chuyện gì.

"Giống nhau hả? Mày nghĩ rằng trong mắt tao, mối quan hệ của mày với Quý Trí Uyên là giống nhau hả?"

Quý Cảnh Minh thấy hơi buồn bực khi bả vai bị đè mạnh, cố gắng đẩy người ra, nhưng lại không đẩy ra được: "Có gì khác nhau à, không phải đều là bạn sao…"

Nhặt chiếc móc khóa rơi xuống đất, Tưởng Hàn Phi cảm thấy rất đau lòng, sau khi lau xong, mạnh mẽ nhét vào trong tay Quý Cảnh Minh: "Tao không đồng ý."

"Không đồng ý cái gì?"

"Tao không đồng ý chuyện tuyệt giao vô lý như này được!"

Tuyệt giao còn cần phải đồng ý hay không hả?

Quý Cảnh Minh định nói vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tưởng Hàn Phi, cuối cùng cậu dừng lại không nói nữa.

Sau đó cậu nhìn thấy Tưởng Hàn Phi cầm móc khóa của mình, ngồi xổm trên mặt đất điên cuồng tức giận, làm Quý Cảnh Minh thấy hơi xấu hổ khi muốn đuổi cậu ta đi.

Lúc Tu Tinh Uyên gọi cậu online vào trò chơi, Quý Cảnh Minh bị Tưởng Hàn Phi nhìn với ánh mắt u oán, có hơi do dự.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Cảnh Minh nhỏ giọng đe doạ: "Nhìn tao làm gì…"

"Tiểu Cảnh…"

Tưởng Hàn Phi đang ngồi xổm trên mặt đất trông giống như một chú chó lớn bị vứt bỏ, loại có đôi tai to cụp xuống ấy.

"Tao đã làm sai chuyện gì, mày nói cho tao biết có được không, xem như tao cầu xin mày đó, tao sẽ sửa thật mà."

"Mày không sai."

"Không, tao có sai, mày nói cho tao biết được không?"

"Tao muốn chơi trò chơi."

Sau khi chuyển qua đề tài này, Quý Cảnh Minh chuẩn bị đi lên lầu, nhưng khi cậu xoay người lại thì phát hiện Tưởng Hàn Phi vẫn đang đi theo mình.

"Mày định làm gì vậy?"

"Tao đi xem mày đang chơi trò chơi."

Không biết hôm nay thằng này bị cái gì, dính người muốn chết, Quý Cảnh Minh không quản được cậu ta, cũng không thèm phản ứng lại.

Khi bắt đầu chơi trò chơi với Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh lập tức vui vẻ trở lại.

Hai người cùng mở micro, Tu Tinh Uyên dỗ người rất giỏi, cho dù cậu có phạm sai lầm, đối phương cũng sẽ nói do level này quá khó hay gì đó, vuốt lông an ủi cậu.

Anh cũng dẫn cậu đi xem tình tiết ẩn trong trò chơi, Quý Cảnh Minh chơi rất thoải mái, mãi đến tối cậu vẫn thấy chưa đã.

"Thì ra quan hệ của hai người tốt thế à."

Đợi đến khi Quý Cảnh Minh chơi đủ rồi, ngay khi cậu đang duỗi eo, Tưởng Hàn Phi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thản nhiên.

"Đương nhiên mối quan hệ chúng tao rất tốt mà."

"Tại sao?"

Tưởng Hàn Phi không quá hiểu, rõ ràng trước đó Quý Cảnh Minh vẫn luôn có ý thù địch với Tu Tinh Uyên, sao mối quan hệ lại đột nhiên hòa hợp như vậy.

"Không có lý do tại sao cả, bởi vì cậu ấy thật sự là một người tốt."

Ngáp một cái, Quý Cảnh Minh cảm thấy chơi trò chơi nguyên ngày quá mệt mỏi, làm cậu buồn ngủ vô cùng.

Thấy Tưởng Hàn Phi không có ý định rời đi, Quý Cảnh Minh có chút sững sờ: "Rốt cuộc mày có đi hay không?"

Tưởng Hàn Phi tủi thân: "Sao hôm nay mày cứ đuổi tao hoài vậy, rõ ràng trước kia mày không có như vậy mà."

Lúc trước Quý Cảnh Minh xem Tưởng Hàn Phi như người nhà của mình, nên không đuổi cậu ta đi, buổi tối còn nhiệt tình mời cậu ở lại, nếu cậu ta không muốn, còn sẽ cảm thấy không vui.

Quý Cảnh Minh rất thích cảm giác khi ngủ chung với bạn bè, bởi vì cơ thể Tưởng Hàn Phi rất ấm áp, giống như miếng giữ nhiệt cỡ lớn vậy, làm cả giường cậu nóng hầm hập.

Nhưng bây giờ!

Không giống vậy.

Quý Cảnh Minh rầm rầm rì rì cuối cùng cũng hỏi một câu: "Nếu một ngày nào đó, tao biến thành người rất rất xấu, có phải mày sẽ không thèm để ý đến tao không?"

"Đương nhiên là không rồi!"

"Mày là nói dối, quỷ gạt người."