Chương 8

"Tao không nói dối mày mà, những gì tao nói đều là sự thật, cho dù mày có biến thành người như thế nào, tao cũng sẽ không bao giờ không để ý đến mày."

Tưởng Hàn Phi nói rất chân thành, Quý Cảnh Minh không nghĩ cậu ta đang nói dối, bớt giận một chút, cũng không thúc giục đuổi cậu ta đi.

Buổi tối, Tưởng Hàn Phi cũng chủ động ở lại làm công cụ ấm giường, Quý Cảnh Minh cũng không từ chối.

Chỉ là sau khi nằm xuống, Quý Cảnh Minh nghe thấy Tưởng Hàn Phi cẩn thận hỏi một câu: "Tiểu Cảnh, sau này tụi mày đi ăn có thể dẫn tao đi chung được không?"

"Khó lắm, tụi tao không có dư giấy thông hành."

Tưởng Hàn Phi trực tiếp bị từ chối nghẹn họng một lát: "Tao có giấy thông hành."

"Vậy được rồi."

Quý Cảnh Minh cảm thấy nếu bây giờ sự việc chưa xảy ra, tạm thời không thể đối xử tàn nhẫn với Tưởng Hàn Phi như vậy, lỡ như hiểu lầm thì sẽ không tốt.

Nhưng cậu vẫn muốn làm bạn tốt nhất của Tu Tinh Uyên, bởi vì chỉ có anh luôn tin tưởng cậu vô điều kiện!

Trước đó có một lần rõ ràng là người khác va vào cậu, làm đổ thức ăn, khúm núm liên tục nói xin lỗi gì đó, nói tớ không cố ý cản đường cậu.

Những người khác đều cho rằng cậu cố ý làm như vậy, bởi vì cậu không thích đối phương.

Quý Cảnh Minh nghiêm túc nghi ngờ có phải cậu có một gương mặt nam phụ độc ác hay không, chứ sao mọi người lại có nhiều ý kiến với cậu vậy.

Chỉ khi Tu Tinh Uyên nói chắc chắn không phải do cậu, đồng thời còn nói do cậu có tính cách đơn thuần ngây thơ không biết biểu đạt như thế nào, nên mới dễ bị người khác hiểu lầm.

Mặc dù Quý Cảnh Minh không cảm thấy mình đơn thuần ngây thơ chỗ nào, nhưng cậu cảm thấy chắc chắn Tu Tinh Uyên đang ủng hộ cậu, trợn mắt nói dối.

Không giống như Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên, chỉ biết nói cậu không được quá tùy hứng, mọi chuyện đều nên để lại một đường sống!

Thật đáng ghét!

Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Minh lập tức không nhịn được đá Tưởng Hán Phi một phát, nghe được tiếng "á" mới thấy tâm trạng của mình giảm bớt một chút.

"Có chuyện gì vậy Tiểu Cảnh?"

"Sao mày luôn không tin tao vậy?"

"Đương nhiên tao tin mày mà."

"Nói láo! Chỉ có Tu Tinh Uyên mới là người luôn tin tưởng tao thôi."

Nghĩ lại bởi vì mình sợ Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên sẽ bị cướp đi, nên đâu đâu cậu cũng đều đối nghịch với Tu Tinh Uyên, nhưng không ngờ bọn họ lại nói cậu tùy hứng, Quý Cảnh Minh lại cảm thấy tức giận.

Trong tình bạn này, chỉ có mỗi mình cậu là người nghiêm túc, nghiêm túc đến mức trở thành một nam phụ độc ác, bọn họ chỉ cảm thấy cậu trở nên xấu xa, thích nhằm vào người khác, bắt nạt người khác.

Đành gắng gượng thôi!

Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng nên hình như Quý Cảnh Minh đã quên mất điều gì đó, cho đến khi Tưởng Hàn Phi đột nhiên "í" một tiếng: "Mày có pha sữa bột hả? Hình như có mùi sữa."

Má.

Lúc này Quý Cảnh Minh vội vàng che ngực lại thì phát hiện ra, sữa chảy ra do tâm trạng chán nản mất mát đã làm ướt bộ áo ngủ của cậu.

"..."

Miếng dán ngực nằm trong tủ đầu giường bên chỗ Tưởng Hàn Phi, nghĩ đến đây, Quý Cảnh Minh càng thêm buồn bực, mùi sữa lại càng ngày càng nồng.

"Sao tao lại thấy hình như mùi nó ở trên giường, đừng nói có thứ gì bị đổ nha."

Ngửi ngửi mùi trên chóp mũi, Tưởng Hàn Phi phát hiện hình như mùi cũng khá thơm, không nhịn được tìm nơi phát ra mùi hương đó.

Phát hiện Tưởng Hàn Phi thật sự chui vào trong chăn, Quý Cảnh Minh vội vàng đẩy người ra: "Không có cái gì đổ hết á!"

"Thật sự có mùi sữa, mày không ngửi thấy sao?"

"Đó là mùi sữa tắm, mày phiền quá đi à!!!"

Sợ bị Tưởng Hàn Phi phát hiện, Quý Cảnh Minh không dám đẩy quá mạnh, giọng điệu cũng có hơi cáu kỉnh.

"Tao xin lỗi…"

Tưởng Hàn Phi bị chửi lập tức xin lỗi, không dám động đậy nữa, để vớt lại thiện cảm, cậu ta lập tức quyết định làm ấm cơ thể giúp Quý Cảnh Minh.

Chỉ là khi cậu ta vừa ôm Quý Cảnh Minh, thì chạm vào một bàn tay ướt đầy sữa, cả người đều sững sờ.

"Thật sự có thứ gì đó bị đổ…"

"Lăn!!!"

Một chân đá người rớt xuống giường, chỉ nghe thấy tiếng "rầm", Tưởng Hàn Phi kêu một tiếng "ai da", ngồi xuống thảm.