Chương 28

Có người hậu tri hậu giác xin lỗi: [Thực xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu đăng vòng bạn bè là vì trào phúng, không nghĩ tới là báo trước sẽ đến yến hội.]

Có chết cũng không tin tà thăm dò: [Hề Thần? Anh và Cơ Hướng Vãn là chơi thật sao?]

Người có tài văn chương xuất sắc và có phúc phận: [Nắm tay nhau trong những năm tháng yêu nhau, anh và Tổng giám đốc Cơ sẽ trường tồn mãi mãi.]

Trình độ náo nhiệt có thể so sánh với những cập nhật trên weibo của những người nổi tiếng.

Ngay lúc Hề Thần đang bối rối, Bồ Mẫn Dao đã kịp thời gửi tin nhắn: “Thần Thần, màn trình diễn của cậu và Cơ Hướng Vãn đêm nay đã lan truyền khắp cộng đồng mạng xã hội!”

Hề Thần: ??

Không phải, mạng xã hội có nhiều người ăn dưa nhỉ?

[Bồ Mẫn Dao]: Đương nhiên! Hiện tại có rất nhiều người đang cắn cp Chén Bình của hai người đó.

Cái tên CP xấu xí và kỳ lạ gì thế này?

Mái tóc xoăn mềm mại khẽ run lên vì bối rối.

Lập tức có người liếc nhìn đống tóc xoăn: "Sao vậy?"

Hề Thần cầm màn hình điện thoại trước mặt, lẩm bẩm khó hiểu: “Nếu ‘Chén’ là Vãn của Cơ Hướng Vãn, vậy từ ‘Bình’ là gì?” Trong tên của cậu cũng không có “bình”.

"Cậu có từng nghĩ tới..." Cơ Hướng Vãn lập tức nghĩ tới một khả năng, ngón tay đặt lên môi, ho khan một tiếng.

Đôi mắt bối rối quay lại.

Cơ Hướng Vãn nhẹ nhàng gợi ý: "Có lẽ "bình" là bình hoa nhỏ?"

Một lúc lâu sau, trong tùng xe yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ:

"... Cơ Hướng Vãn!!!"

Người lái xe sợ hãi đến mức gần như nghiêng tay lái.

Một giọng nói bình tĩnh lập tức truyền đến từ phía sau: "Tập trung lái xe."

“Vâng, vâng.” Tài xế nắm chặt vô lăng, nhanh chóng liếc nhìn gương chiếu hậu.

Hắn thấy ông chủ nhà mình đưa tay ra với vẻ mặt bình tĩnh, chặt chẽ giam cầm phu nhân trong vòng tay mình.

Người bị nhốt trong vòng tay dường như vẫn còn tức giận, đập đầu vào ngực đối phương, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Tuy nhiên, sau khi va vào nhau, người vốn dĩ đang làm ầm ĩ lại như đột nhiên gặp phải chuyện gì đó, im lìm bất động.

Yên tĩnh đến mức có hơi dọa người.

Ý cười nhàn nhạt trong mắt Cơ Hướng Vãn biến mất: "... Hề Thần?"

"Ông xã." Hề Thần cảm giác được da đầu giật giật, tủi thân nói: "Em, em..."

Âm thanh yếu ớt nhỏ nhẹ khiến hơi thở của Cơ Hướng Vãn ngưng trệ.

Hề Thần nói nốt lời cuối mà vành tai cũng đỏ bừng: "Tóc của em... vướng vào dây xích trang trí trên bộ vest của anh."

"..."

Hơi thở căng thẳng của Cơ Hướng Vãn thả lỏng, lông mày hơi nhướng lên, chậm rãi nói ra từng chữ:

"Xứng đáng."

Cảnh tượng trước mắt là Hề Thần nghiêng đầu 180 độ trong vòng tay Cơ Hướng Vãn, tư thế giống như một cái gối cứng ngắc.

Mái tóc mềm mại vô tình mắc vào dây xích trang trí, chỉ cần giật nhẹ một cái cũng khiến toàn bộ da đầu đau nhức.

Hề Thần cảm thấy vừa đau vừa xấu hổ, vùi vào trong ngực anh không chịu cử động.

Ánh mắt Cơ Hướng Vãn đảo qua vành tai đỏ ửng của cậu, nói với tài xế: "Cậu về trước đi.”

Qua khóe mắt tài xế thoáng nhìn hai người ôm nhau, không dám nhìn nhiều, đáp tiếng "Vâng" rồi vội vàng rời đi.

Chờ nghe được tiếng bước chân của tài xế đi xa, Hề Thần mới mang theo nước mắt oán giận: "Đều tại anh, làm hại em thật mất mặt......”

“Cậu mất mặt là do tôi làm hại?" Cơ Hướng Vãn như cười như không.

“Đúng vậy, tại sao anh lại đeo dây xích rách!" Hề Thần thúc giục, "Mau lấy tóc của em ra.”

Cơ Hướng Vãn vốn còn đang nghiên cứu sợi tóc quấn quanh kia, nghe vậy lập tức dừng tay, không nhanh không chậm nói: "Đây là thái độ cầu xin người làm việc?"

Hả?

Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh là đây?

Hề Thần xù lông: "Bảo anh làm thì làm! Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Trên đỉnh đầu không có truyền đến giọng nói một lúc lâu, nhưng Hề Thần dường như có thể cảm nhận được tầm mắt ung dung của đối phương.

Tên đàn ông thối đáng giận, chờ cậu cởi tóc ra, cậu sẽ xử chết đối phương!

Hề Thần dưới cơn nóng giận, quyết định tự lực cánh sinh.

Một tay cậu nắm chặt tóc, một tay đẩy đẩy l*иg ngực đối phương, hướng về phía ngược lại rồi đột nhiên dùng lực!!

“Á!!!”