Chương 29

Cũng không biết sợi tóc và dây xích kia trải qua phản ứng vật lý gì, thế nhưng quấn chặt đến chết.

L*иg ngực mà đầu cậu dựa vào nhẹ nhàng chấn động hai cái, tựa hồ là đang nghẹn cười.

Hề Thần không muốn mang dáng vẻ này trở về biệt thự, cũng không muốn lại bị người thứ ba nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Cậu cân nhắc lợi hại, tạm thời nén giận: "Ông xã ~ van cầu anh, anh là người tốt nhất~"

“A". Tiếng cười khẽ kia rốt cuộc rơi vào bên tai.

Tiếp theo, tóc cậu bị người ta hất, Cơ Hướng Vãn nói: "Gọi ông xã là chưa đủ.”

Hề Thần: "... Anh đừng có mà được voi đòi tiên!”

Yên lặng một lúc lâu, cậu lại dùng đầu củng củng ngực đối phương: "Còn muốn em gọi anh là gì?"

Hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, trong mắt Cơ Hướng Vãn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Trong đầu Hề Thần tự động bổ sung dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của anh, phẫn uất gia tăng lực đạo củng người.

Trong chớp mắt, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt tựa hồ có hơi quen thuộc.

Cùng một góc độ, cậu bị ép vào góc tường.

Phiên bản trẻ hơn của Cơ Hướng Vãn chống tay, cúi đầu nói gì đó bên tai cậu.

Hề Thần cẩn thận phân biệt môi...

Anh bắt cậu gọi anh trai.

Ánh mắt ác liệt, lại tràn ngập thú vị ác độc.

Thật sự là...... Thật quá đáng!

Đoạn ngắn ngủi thoáng qua trong đầu, Hề Thần phẫn nộ cắn chặt răng.

Hình như cậu vẫn còn mặc đồng phục trung học? Cơ Hướng Vãn đúng là một tên lưu manh không biết xấu hổ!

Thế mà, thế mà lại thích chơi dáng vẻ này?

Cơ Hướng Vãn nghe thấy người trong lòng đang thì thầm mắng cái gì đó, nhướng mày, chuẩn bị hạ mình xuống giúp đối phương cởi tóc.

Vừa chạm vào sợi tóc, Hề Thần đã đỏ mặt ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi…”

Âm thanh kẹp cổ họng, tựa như đường sương trộn với muối, tư vị khó có thể hình dung.

Hề Thần không chú ý tới biểu tình phức tạp của Cơ Hướng Vãn, lại ngọt ngào làm nũng nói: "Anh ơi, anh giúp em làm một chút đi.”

“Đừng kẹp giọng". Cơ Hướng Vãn không chút thay đổi sắc mặt vươn tay, nắm lấy sợi tóc và sợi xích quấn quanh.

Hề Thần mừng thầm: "Giọng kẹp của em khiến anh muốn ngừng mà không được?”

“Không, để cho tôi muốn chết không thể.”

"......"

Cơ Hướng Vãn ngoài miệng không chút lưu tình, động tác trong tay lại tỉ mỉ.

Chờ đến khi tóc được tháo ra khỏi sợi xích, Hề Thần đã âm mưu từ lâu chợt "đột nhiên" một cái, kéo lấy cà vạt của chồng mình: "Cơ Hướng Vãn! Anh dám bỏ đá xuống giếng, nói năng lỗ mãng?"

Cơ Hướng Vãn bất động như núi: "Học thành ngữ không tệ.”

“Đừng tưởng khen em là xong việc". Hề Thần đấm ngực cậu nói: "Mau để lại mạng cho em!”

Bình hoa này là điển hình của công chúa đậu Hà Lan, còn không có tạo thành thương tổn vật lý cho địch nhân, ngược lại nắm đấm của mình trở nên đỏ bừng.

- giống như đυ.ng sứ vậy.

Mắt thấy Hề Thần lại chớp chớp ra nước mắt sinh lý, Cơ Hướng Vãn bất đắc dĩ nâng trán: "Đồ ngốc, cậu có thể yên tĩnh một lát không?”

Hề Thần: "Anh mới là đồ ngốc!”

“Được được được, chỉ số thông minh có thể so với Einstein, Hề Thần điện hạ cơ trí có thể sánh với Gia Cát Khổng Minh, chúng ta phải về nhà.”

“...... Được rồi.”

Cơ Hướng Vãn thay cậu mở cửa xe, phun ra trọc khí.

Cuối cùng cũng dỗ được.

Chính là có mấy tiền tố liên tiếp thật dài này, nghe như là có flag gì đó khó lường.

Ý niệm này chỉ là vội vàng lóe lên ở trong đầu như vậy, nhưng vào vài ngày sau, sinh động mà ứng nghiệm vào thực tế.

*

Nhà họ Cơ là gia tộc xa hoa bậc nhất, sản nghiệp trong tay nhiều vô số kể.

Lúc Hề Thần vừa mới gả tới, đã bị nhét 5% cổ phần của nhà họ Cơ. Nói cách khác, ngoại trừ Cơ Hướng Vãn định kỳ bảo trợ lý gửi tới tiền tiêu vặt kếch xù, cho dù Hề Thần không làm việc cũng có nguồn thu nhập tiêu không hết.

5% là tài sản khổng lồ, nếu bị Trương Lê biết, phỏng chừng lại ghen tị đến choáng váng.

Con số trong thẻ quá nhiều, dẫn đến Hề Thần đã không còn hứng thú với tiền, mỗi ngày đều tiêu phí, làm đẹp, ra ngoài chơi với bạn bè... cùng với dính dính làm nũng lôi kéo Cơ Hướng Vãn.

Hôm nay Hề Thần vừa tụ tập cơm nước xong về nhà, tâm huyết dâng trào đuổi vệ sĩ đi, dọc theo đường phố tản bộ tiêu thực.