Chương 13

Ở phía bên kia, cô Từ đang khiển trách Tiểu Ức và Tư Tư.

Ánh mắt cô liếc nhìn Tiểu Cương ngoan ngoãn đi về phía cái gốc cây nhỏ, trong lòng có chút não nề.

Cô cảm thán rằng vốn tưởng Tiểu Cương là đứa trẻ ngoan ngoãn có thể phá vỡ lời nguyền của lớp Hoa Cúc Nhỏ, có trẻ sẽ không khóc trong lần đầu tiên vào lớp này.

Nhưng không ngờ Tiểu Cương vượt qua được buổi sáng, chiều thì khóc thút thít.

Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Tiểu Cương, cũng như sự oán trách vô cớ với Tiểu Cương khiến cô càng thêm tức giận.

Cô Từ cầm chiếc thước bọc nhung đe dọa cặp song sinh: "Hai đứa con hôm nay trưa không ngủ, muốn lẻn ra ngoài, cô chưa tính sổ với con đâu!"

"Sau này khi ba hai đứa đến, cô sẽ kể chuyện này với ông ấy."

"Thưa cô xin đừng nói với ba tụi con."

"Không thể được!"

...

Khi Khương Nham đến đón Tiểu Cương, anh được biết chuyện xảy ra hôm nay.

Anh nhìn con trai rõ ràng bị tổn thương, biểu cảm không có thay đổi lớn, thay vào đó lại động viên Tiểu Cương.

Khương Nham ngồi xuống trước mặt Tiểu Cương, mỉm cười: "Tiểu Cương thật can đảm, một mình cũng xử lý tốt tình huống, cha vui lắm." Nói xong giúp Tiểu Cương sửa lại chiếc áo sơ mi nhỏ bé lem nhem và nhăn nhúm.

Nhìn thấy cha đến đón, nỗi tủi thân của Tiểu Cương một lần nữa trào dâng, cậu ôm chặt chân cha, lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

"Không sao đâu Tiểu Cương, chúng ta về nhà ngay thôi." Khương Nham đưa khăn giấy cho Tiểu Cương.

"Dạ." Tiểu Cương cọ cọ mắt vào khăn giấy trong tay cha.

Khương Nham vui mừng, Tiểu Cương đang làm nũng với anh, anh ôm Tiểu Cương lên và chuẩn bị cám ơn cô giáo rồi rời đi.

Lúc này, trước mặt họ xuất hiện một gia đình ba người.

Hai người ba cao lớn đẹp trai dắt tay một đứa trẻ.

Tiên Tiên kéo ba đến chỗ Tiểu Cương.

"Còn Chiến sĩ cơ giáp tớ cho cậu đâu?"

Tiểu Cương ngồi trong vòng tay cha nhìn thấy Tiên Tiên muốn lấy lại đồ chơi, liền lấy đồ chơi ra từ balo.

Nhìn thấy Chiến sĩ cơ giáp còn nguyên vẹn, biểu cảm Tiên Tiên hài lòng.

Em làm theo phong cách trong phim hoạt hình, biểu cảm mang chút tự mãn nhỏ:" Quái vật tối thượng Tiểu Cương! Một ngày nào đó ta sẽ cứu Chiến Sĩ Cơ Giáp ra khỏi tay cậu!" Sau khi tỏ vẻ oai hùng xong lập tức xấu hổ kéo hai ba rời đi.

Tiểu Cương cúi đầu nhìn Chiến sĩ cơ giáp trong lòng bàn tay.

【Chiến sĩ cơ giáp, muốn xem...】

Khương Nham không hiểu sâu về sự giao tiếp giữa các em nhỏ, anh cũng không biết Chiến sĩ cơ giáp mà Tiên Tiên vừa nói là gì.

Tuy nhiên, bây giờ Tiểu Cương dường như rất hứng thú.

"Tiểu Cương, cha đưa con đi hỏi xem có thể xem Chiến sĩ cơ giáp ở đâu được không?"

"Được ạ~"

Khương Nham nhìn xuống đồ chơi trong tay Tiểu Cương thất khiếu chảy máu, không ngờ thẩm mỹ của trẻ con giữa các vì sao lại như vậy.

Anh cũng không biết phim hoạt hình mà Tiên Tiên vừa nói là gì.

Hai cha con từ thời cổ đại đột nhiên đến giữa các vì sao, rất nhiều công nghệ cao và thuật ngữ giữa các vì sao trong thời gian ngắn không thể nắm bắt.

Khương Nham đột nhiên hối hận, không biết phải hỏi ai về nguồn gốc của bộ phim hoạt hình này.

Đột nhiên nghĩ tới việc có thể hỏi giáo viên, Khương Nham đi về phía thầy Ngô.

Thầy Ngô nhìn thấy Khương Nham - một người cha đơn thân trẻ tuổi và xinh đẹp - đi về phía mình, đột nhiên mặt hơi ửng đỏ.

"Xin hỏi..." Lời đến miệng Khương Nham lại hơi ngại, những thứ mà trẻ con đều biết mà anh lại muốn hỏi giáo viên của Tiểu Cương.

Là một quân hậu của một quốc gia, sự tự tôn khiến anh dừng lại.

Vẻ muốn làm quen của Khương Nham khiến thầy Ngô cực kỳ hồi hộp, không biết Khương Nham sẽ hỏi gì, trong lòng đoán tới đoán lui.

Khương Nham vẫn không hỏi ra miệng, anh lịch sự chào thầy Ngô, "Hôm nay cảm ơn thầy chăm sóc Tiểu Cương, xin lỗi làm phiền thầy, bọn tôi ra về đây." Nói xong cám ơn, anh bế Tiểu Cương rời đi.

Thầy Ngô nhìn theo bóng lưng Khương Nham, không dám tưởng tượng một người cha đẹp trai như vậy lại còn độc thân.

Nhà trẻ là trực thuộc quân khu, gần đó là khu nhà ở của gia đình quân nhân, trường quân sự thủ đô cũng ở gần đây, nơi đây bảo vệ nghiêm ngặt, phương tiện bên ngoài không có giấy phép không thể vào được.

Muốn gọi xe, cần phải đi một đoạn đường dài mới tới ven đường lớn.

Chưa đi ra cổng trường, Khương Nham đột nhiên bị gọi lại.

"Ba của Tiểu Cương."

Khương Nham quay đầu lại, một người đàn ông đẹp trai với mái tóc dài màu tím ánh kim sáng bóng dắt hai đứa trẻ tiến về phía anh.

Tóc dài ánh kim tím của người đàn ông ấy có kiểu sóng lớn, kể cả đôi mắt sáng chói cũng có màu kim loại.

"Chào anh." Khương Nham dừng bước.

Lần đầu nhìn thấy Khương Nham, Ba Lôi bị vẻ đẹp cổ điển của người này thu hút.

Đây là lần đầu anh cảm nhận được khí chất đĩnh đạc, oai nghiêm và bình lặng đến vậy ở một người giữa các vì sao.

Khương Nham đặt Tiểu Cương từ trong tay xuống, nhìn người đàn ông xa lạ, Tiểu Cương ngại ngùng ôm chân Khương Nham.

"Chào ba của Tiểu Cương. Tôi là ba của Tiểu Ức và Tư Tư."

"Chào ba Lôi."

Ba Lôi ngượng ngùng cười. "Xin lỗi ba Tiểu Cương, hôm nay con của tôi nói lời quá đáng với Tiểu Cương, làm Tiểu Cương khóc. " Nói xong dùng chân đá vào mông Tiểu Ức, giống như đuổi gà con, đẩy em về phía Tiểu Cương.

"Tiểu Ức, mau xin lỗi Tiểu Cương đi."

Đầu Tiểu Ức vừa bị ba đánh một cục u to, Tư Tư cũng bị đánh vì nói thêm bớt chuyện khi tố cáo.

"Ư... Tiểu Cương xin lỗi..." Tiểu Ức cúi đầu thật sâu trước mặt Tiểu Cương.

Khi cúi xuống, cục u trên đầu rõ ràng nhìn thấy, có chút buồn cười.

Tiểu Cương từ sau chân cha bước ra, đỡ Tiểu Ức đang cúi người xuống, "Không sao đâu."

"Thật không?" Tiểu Ức mừng quá, ngẩng đầu lên thì cục u trên đầu va vào mặt tròn của Tiểu Cương.

Tiểu Cương bị đυ.ng lui lại hai bước, vẻ mặt mất mát.

"Hehe, mỗi khi tôi phạm lỗi, ba lại thích đánh tôi."

Tiểu Ức cảm thấy một chút xấu hổ, sau đó cười tươi và nắm chặt nắm đấm, "kuangkuang," đập hai cái trước mặt tiểu Cương để teo nhỏ cục u trên đầu.