Chương 21

Ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Tự trở lại với tác phẩm của chính mình.

Em không hề chú ý rằng Tiểu Cương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhận ra Tiểu Cương đang chăm chú nhìn Tiểu Tự, Tiên Tiên che tầm nhìn của Tiểu Cương.

"Tiểu Cương chơi cùng tớ đi..."

Tiểu Cương nhìn chằm chằm vào tác phẩm thủ công của mình, lòng có chút do dự, cậu muốn hoàn thành tác phẩm thủ công nhưng lại không đành lòng từ chối Tiên Tiên.

"Cậu đang nhìn Tiểu Tự à? Tớ đã bảo cậu ấy rất kỳ lạ mà..."

Tiểu Cương không hiểu tại sao Tiên Tiên lại nói như vậy, cậu cảm thấy Tiểu Tự rất đặc biệt, trên đầu còn có mây đen, người khác đều không có, chỉ có Tiểu Tự thôi.

Lúc này, cặp song sinh đang rượt đuổi đùa giỡn với nhau, vô tình lao tới phía sau Tiểu Tự, ngay khi hai đứa sắp đâm vào Tiểu Tự, chúng bỗng dưng trượt chân trên sàn lớp, cầm tay nhau nhảy một điệu nhảy đôi, cuối cùng ngã một cái rầm lớn như một đoàn tàu lửa trước mặt Tiểu Tự như chúc Tết.

"Ái da!" Tiếng rêи ɾỉ sau khi cặp song sinh ngã nhào xuống đất.

Sau khi ngã xuống, sàn nhà phát ra một tiếng động lớn, "Bộp!".

Không rõ vì sao sàn rung một cái, Tiểu Cương vội vàng giữ chặt bàn ghế.

Trong nháy mắt, lớp học đầy bụi, dưới đất xuất hiện một cái hố lớn, giống như bị một cái búa nặng hàng chục ngàn cân đập xuống vậy.

Tiểu Ức và Tư Tư, hai đứa trẻ này chỉ cần có tình huống bất ngờ xảy ra là sẽ không kiểm soát được sức mạnh của mình.

"Trời ơi đau quá, anh nặng quá!" Tư Tư vùng vẫy dưới hố. Hai cái tai gấu của em đang kéo gần trên đầu.

Tiểu Ức vỗ vỗ mông, ngượng ngùng leo lên khỏi người em trai.

"Chà, chúng ta gây ra rắc rối rồi, ba chúng ta lại phải bồi thường tiền rồi." Mái tóc tím xù của em đầy bụi, nói xong em dùng bàn tay nhỏ xoa xoa.

Nghe thấy tiếng động lớn từ phòng học ở tầng một, cô Từ, giáo viên chủ nhiệm lao như bay từ văn phòng tới, vừa bước vào cô đã thấy cái hố lớn do cặp song sinh tạo ra.

Cô ôm trán, cô đã quen với tình huống này rồi, hôm qua tường bị Tiên Tiên phá hỏng mới vừa sửa xong, hôm nay sàn không thoát khỏi tai họa.

Lớp học rách nát, phải vá lại mỗi ngày.

Lớp học gặp nhiều tai họa này mỗi năm chỉ riêng tiền sửa chữa đã nuôi sống đội sửa chữa không ít.

"Khụ khụ." Tiên Tiên bị bụi trong lớp làm cho ho liên tục.

Thấy cậu bé bị ho đến mặt đỏ lên, Tiểu Cương cầm lấy mảnh giấy nhỏ quạt cho Tiên Tiên, giúp xua bụi bên cạnh em.

Tiểu Cương cầm tấm giấy, để tạo ra luồng gió lớn hơn, cậu hơi cúi người quạt hết sức từ trên đầu xuống đến đầu gối.

Tiên Tiên đỡ hơn một chút, vội nói cảm ơn: "Cảm ơn, chúng ta cùng đi chơi thôi!"

Tiểu Cương vẫn đang quạt chưa kịp phản ứng, đã bị Tiên Tiên kéo đi chỗ khác.

Tiểu Cương quay đầu lại nhìn 3 lần, nhìn vào Tiểu Tự ngồi một mình giữa bụi, tập trung hoàn thành tác phẩm của mình.

Em không hề bị ảnh hưởng bởi ồn ào do cặp song sinh gây ra phía sau, miệt mài tạo ra tác phẩm của mình.

"Nào, cậu cầm kiếm, tớ sẽ nhảy tới, lúc đó cậu chém về phía tớ." Tiên Tiên ra lệnh cho Tiểu Cương.

Tiểu Cương không hiểu phải chơi trò chơi này như thế nào, cậu bé nhỏ cầm kiếm, đứng yên không cử động, chờ Tiên Tiên tự lao vào kiếm.

Tiên Tiên hít một hơi thật sâu, lao về phía cậu, đâm thẳng vào thanh kiếm lớn.

Em nghĩ Tiểu Cương chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại lao tới lui nhiều lần.

"Tại sao cậu không chém tớ?"

"um?" Tiểu Cương có vẻ ngây thơ, cậu không hiểu phải chơi thế nào.

Tiên Tiên cảm thấy không vui: "Thôi quên đi."

Em lấy lại thanh kiếm từ tay Tiểu Cương, không lâu sau đã chạy đi chơi nơi khác.

Tiểu Cương buông thõng đôi tay nhỏ, đứng một mình tại chỗ, cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao Tiên Tiên đột nhiên bỏ đi không để ý tới cậu.

Trong lớp hỗn loạn, ồn ào không thể tả, dưới đất là cái hố lớn, mấy đứa học sinh nhảy thẳng xuống hố chơi.

Tiểu Cương im lặng quay trở lại chỗ ngồi của mình, trên bàn là mặt nạ chó con cậu làm dang dở, không biết đã đi đâu mất.

Quỳ xuống đất tìm kiếm kỹ càng một hồi lâu mới phát hiện nó đã bị các bạn cùng lớp làm rơi xuống đất.

"Hừ, tôi không thích chơi với bọn họ." Tiểu Tự cười lạnh.

"Xem đấy, mới đi có một lúc, tác phẩm đã bị giẫm nát tan tành."

Cậu giống như một nghệ sĩ làm nghệ thuật, lẩm bẩm một mình, tay vẫn không ngừng tạo tác phẩm.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Cương đứng dậy nhìn về phía cậu, lúc này đám mây đen trên đầu Tiểu Tự có gió lớn thổi qua.

Tiểu Tự bị ồn ào làm tâm trạng rất tệ, rất nhanh chốt giữa kéo nhỏ trong tay bị vỡ, gãy làm đôi.

Tiểu Cương nhìn kỹ, phát hiện dưới gầm bàn Tiểu Tự có rất nhiều kéo bị hỏng.

"Khịt!" Biểu cảm Tiểu Tự bực bội, đây là chiếc kéo cuối cùng của em, có vẻ tác phẩm sẽ không thể hoàn thành.

Tiểu Cương thấy đám mây trên đầu Tiểu Tự vừa thổi gió vừa mưa.

Vào lúc Tiểu Tự đang bối rối, một chiếc kéo màu xanh lá cây dành cho trẻ em đưa tới trước mặt em.

"Cầm đi." Giọng nói trẻ con truyền đến.

Vội vã hoàn thành tác phẩm, Tiểu Tự không bận tâm nhiều, cậu cầm lấy chiếc kéo tiếp tục sáng tạo.

Tiểu Cương thấy sau khi Tiểu Tự có được chiếc kéo, đám mây trên đầu em trở lại bình thường, thậm chí màu sắc còn nhạt hơn.

"Ừm." Tiểu Cương nhìn chằm chằm vào động tác tập trung của Tiểu Tự.

【Bàn tay cậu ấy thật khéo, cái này chắc phải rất khó làm.】

"Ai? Ai đang nói chuyện?"

Tiểu Cương vẫn đứng bên cạnh Tiểu Tự, im lặng nhìn em, Tiểu Tự giật mình ngẩng đầu lên.

Trước mặt em là một cậu bé có ngoại hình ngoan ngoãn, mặc đồng phục yếm kiểu Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt to tròn và lông mi dài, đáy mắt đẹp đẽ ấy toát lên vẻ ngây thơ và trong veo khó tả.

"Sao cậu ở bên cạnh tôi mà không có chuyện gì xảy ra?"

Người bình thường chỉ cần tiếp xúc với em là sẽ gặp rắc rối, tại sao bạn cùng lớp này không có chuyện gì? Tiểu Tự cảm thấy khó tin.

Tiểu Cương: "Hửm?"

"Vừa nãy chiếc kéo là cậu đưa cho tôi phải không?"

Tiểu Cương gật đầu: "Ừm."

"Cảm ơn."

Tiểu Tự tâm trí vội vã muốn hoàn thành tác phẩm, em không nói chuyện nhiều với Tiểu Cương, còn thiếu một chút nữa là xong, em tiếp tục tập trung làm.

Chiếc kéo Tiểu Cương đưa hoàn toàn không có vấn đề gì, trong suốt quá trình không hề hỏng hóc.

Một hơi làm xong, Tiểu Tự hoàn thành tác phẩm của mình.

Em lẩm bẩm nhỏ: "Lạ thật đấy, sao lần này suôn sẻ quá vậy?"

Em đeo mặt nạ quái vật lưỡi dài lên mặt, khoanh tay rất hài lòng gật đầu với tác phẩm của mình.

Tức thì.

"Hù!" Em hướng về Tiểu Cương với những chiếc răng nanh.

Một con quái vật lưỡi dài tiến lại gần, Tiểu Tự muốn dọa Tiểu Cương một chút.