Chương 4

Giáo viên phỏng vấn mắt sáng lên, anh ta là người hiểu biết cổ vật, thường ngày cũng nghiên cứu khá nhiều về đồ cổ, anh ta phấn khích đứng dậy nói lắp bắp không chút mạch lạc, "Cái này, cái này, ấn này còn tinh xảo hoàn hảo hơn cả bảo tàng quốc gia!"

"Anh kinh doanh đồ cổ à?"

Khương Nham vì học vấn của Tiểu Cương, đã sẵn sàng hi sinh Ấn Phượng, đột nhiên giáo viên hỏi như vậy anh tiếp lời "Đúng vậy."

"Gần đây trên thị trường đồ cổ xuất hiện khá nhiều đồ trang sức ngọc quý chất lượng cao, anh biết chứ?" Nói xong giáo viên chiếu ra hình ảnh trên thiết bị terminal.

Khương Nham nhìn kỹ, đây không phải là những thứ anh đã cầm trước đó sao?

"Tôi bán ra."

"Thật sao?" Giáo viên không tin được.

"Thật." Khương Nham trả lời rất bình thản.

Giáo viên thấy cách Khương Nham lấy ra Ấn Phượng một cách thong thả, cũng như toàn thân tỏa ra khí chất quý tộc cổ điển, sợ anh không phải kẻ tầm thường, anh ta cũng chú ý đến vương miện bằng ngọc trên đầu Khương Nham, anh ta dám cá là chắc chắn không phải hàng tầm thường.

Có được sự tự tin đó, có lẽ cha con anh xuất thân từ gia tộc thế gia kín tiếng nào đó.

"Vậy anh hiểu biết về cổ vật đúng không?"

Khương Nham khiêm tốn nói:"Cũng tạm thôi."

"Sau này có thể nhờ anh giảng giải kiến thức cho các con không? Hiện giờ Liên Ban các chuyên gia về lĩnh vực này thật sự quá ít."

Khương Nham từ nhỏ đã được mặc nhung lụa, đọc hàng ngàn bảo vật, đối với anh việc này không khó, anh gật đầu đồng ý:"Khương Nham cảm thấy vinh dự khi có thể đóng góp cho ngôi trường tôn quý của con."

Nghe thấy lời nói của Khương Nham, giáo viên trả lời: "Được rồi, con làm bài kiểm tra xong sẽ được ghi danh."

"Cảm ơn thầy."

Tiểu Cương được thầy dắt đến phòng học kính bên cạnh, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, trước mặt một cái bàn thấp phù hợp chiều cao của trẻ.

Cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài kính, cha đang đứng đó chờ cậu.

Tiểu Cương không biết phải làm gì, cậu ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của thầy để hoàn thành bài kiểm tra.

Sau khi làm xong một loạt bài kiểm tra đầu vào, Tiểu Cương ghi danh thành công.

"Ba Cương Cương, kết quả phân lớp sẽ được gửi đến terminal của anh tối nay."

"Cảm ơn." Khương Nham lịch sự gật đầu, sau đó dắt Tiểu Cương rời đi.

Đi ra khỏi nhà trẻ, Tiểu Cương nhìn lại trường ba lần bốn lượt, Khương Nham nhận thấy Tiểu Cương có vẻ rất thích nơi này.

Bỗng.

"Xi~ Xi~ Woa ah! Ngày hôm nay hiệp sĩ cơ giáp tôi sẽ tiêu diệt bọn quái vật các người!"

Một bé trai mông trần nhảy từ cửa sổ tầng một ra ngoài, cậu cầm đồ chơi cơ giáp trên tay, vừa chạy vừa hét trên đôi chân ngắn ngủn của mình, đuổi theo con bọ cách cứng trong vườn.

Giáo viên chạy theo sau vẻ mệt mỏi:"Tiên Tiên, mau về, mặc quần áo vào trước đi!"

Tiểu Cương dừng lại, yên lặng nhìn cuộc rượt đuổi.

Đây là lần đầu kể từ khi tỉnh lại, cậu gặp trẻ con cùng độ tuổi.

Khương Nham dịu dàng quỳ xuống: "Tiểu Cương con thích nơi này phải không?"

"Dạ." Tiểu Cương chấp tay đằng sau lưng gật đầu.

Khương Nham xoa đầu con: "Ngày mai có thể đi học rồi, cha mang con đi mua cặp sách nhé?"

"Được ạ~"

Hai cha con đón taxi đến trung tâm thương mại gần đó.

Thường ngày Khương Nham cũng đã mua khá nhiều đồ dùng học tập cho Tiểu Cương, giờ đi học cũng không thể tiếc tiền mua đồ mới.

Tiểu Cương tự cầm giỏ hàng màu đỏ, lóa mắt không biết nên mua gì.

Cậu cho tất cả mọi thứ mình thích vào trong giỏ, sticker, bảng chữ cái, đất sét, thẻ màu sắc sặc sỡ...

Đối với người bình thường, văn phòng phẩm trong siêu thị đều là sát thủ tiền bạc, những thứ tương tự ở ngoài rẻ hơn ít nhất vài chục lần.

Khương Nham đi ngay sau lưng Tiểu Cương, tùy ý để con trai lựa chọn, anh mua đồ không bao giờ nhìn giá.

Tiểu Cương biết điểm dừng, cậu chỉ chọn được nửa giỏ là không chọn thêm gì nữa.

Khương Nham mỉm cười với cậu: "Tiểu Cương thật sự không muốn mua thêm nữa sao?..."

Tiểu Cương gật đầu: "Dạ."

Khương Nham vẻ mặt hài lòng, Tiểu Cương nhỏ tuổi như vậy đã biết suy nghĩ cho người khác, nếu còn sống ở Đông Kỳ, sau khi được dạy dỗ trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một vị Minh Quân.

Nghĩ tới đây biểu cảm Khương Nham thoáng qua một chút tiếc nuối.

Anh giơ ngón cái lên với Tiểu Cương: "Tiểu Cương thật tuyệt."

Thường ngày cha rất thích khuyến khích Tiểu Cương, Tiểu Cương đỏ mặt ngượng ngùng.

Sau khi Tiểu Cương chọn xong đồ, Khương Nham mở ra danh sách mà giáo viên đã gửi, bắt đầu mua đồ dùng cho Tiểu Cương.

Cốc nước, chăn, hộp đựng đồ ăn, quần áo dự phòng...

Khương Nham không ngờ đi học ở giữa các vì sao lại phức tạp đến vậy, thời thơ ấu của anh chỉ được phụ thân đưa thẳng vào trường.

Nhìn các dụng cụ ăn uống, anh cau mày, bây giờ anh và Tiểu Cương đều không cần ăn uống, cũng không biết Tiểu Cương ăn thức ăn sẽ có phản ứng thế nào.

...

Văn phòng hiệu trưởng nhà trẻ Tiểu hồng hoa hoa.

"Các bé đi phỏng vấn hôm nay thế nào? Có làm bài kiểm tra đầu vào chưa?"

"Rồi ạ."

"Kết quả thế nào?"

Giáo viên phỏng vấn đưa sang bài kiểm tra của Tiểu Cương, nhìn thấy điểm 0 bắt mắt, hiệu trưởng: "..."

"Vậy xếp vào lớp Hoa Cúc Nhỏ nhé."

Nghe đến lớp Hoa Cúc Nhỏ, giáo viên phỏng vấn lập tức căng thẳng: "Đây đây đây...không ổn lắm đâu ạ?"

"Các lớp khác đã đủ chỗ, chỉ có lớp Hoa Cúc Nhỏ mới nhận thêm ở độ tuổi này được.

"Thật sự phải vào lớp đó sao? Đứa trẻ này có vẻ ngoan ngoãn, chẳng may bị bắt nạt thì sao?"

Lớp khiến nhà trường đau đầu nhất chính là lớp Hoa Cúc Nhỏ, kể từ ngày khai giảng chưa ngày nào yên ổn cả.

Hiệu trưởng ngậm thanh sô cô la trong miệng: "Này, giáo viên chủ nhiệm Hoa Cúc trước đây khóc lóc yêu cầu tôi nhất định phải phân cho cô ấy một đứa trẻ ngoan, đây không phải là đáp ứng yêu cầu của cô ấy sao"

Giáo viên phỏng vấn đối với nụ cười xảo quyệt của hiệu trưởng, thầm giơ ngón cái lên: "Hiệu trưởng à, thầy chẳng hề quan tâm sống chết của đứa trẻ này..."

"Chà không thể nói như vậy, tôi rất cản thông với nhân viên đấy..."

"..."

Tiểu Cương vẫn chưa biết ngày mai mình sẽ đối mặt với điều gì, cậu và cha trên đường từ trung tâm thương mại về nhà, mệt mỏi cả ngày, Tiểu Cương vịn cánh tay cha, đặt mặt nhỏ vào ngực cha.

Xe lắc lư, Tiểu Cương ngủ say ngon lành.