Chương 3

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trước 8 giờ Tiểu Cương đã bị cha gọi dậy.

Tiểu Cương trong sự thúc giục của cha vụng về rửa mặt, rồi mặc quần áo mới, đầu đội thêm chiếc mũ nhỏ.

"um..."

Nhịp điệu thức dậy thông thường bị đảo lộn, Tiểu Cương có vẻ lúng túng ngơ ngác.

"Cha đã đặt hẹn trước với Thái học, hôm nay chúng ta sẽ đi xem." Cha con họ vẫn giao tiếp bằng tiếng Đông Kỳ.

Vậy là đi Thái học, Tiểu Cương ngoan ngoãn đi về phía cửa, ngồi trên ghế nhỏ tự mình mang giày.

Động tác của Tiểu Cương hơi chậm, Khương Nham cũng không trách mắng hay thúc giục.

Mấy ngày qua, anh học theo nhiều hướng dẫn trên hình chiếu 3D, hai cha con cô lập với thế gian, sống trong lăng mộ cổ, điều này không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của Tiểu Cương.

Tiểu Cương sẽ lớn lên, cũng cần có bạn.

Lúc Tiểu Cương chưa đầy 3 tuổi đã bị tuẫn táng cùng Khương Nham, nghĩ đến đây mắt Khương Nham đỏ lên, rõ ràng Tiểu Cương vẫn còn là đứa trẻ không biết gì về thế sự, mấy người đó sao có thể tàn nhẫn đến vậy...

Tiểu Cương nghiêm túc chinh phục đôi giày da nhỏ, trẻ con không khéo léo trong điều khiển lực và độ chuẩn xác, bé cưng không vội vàng, thử đi mấy lần cuối cùng cũng mang vào được.

Chờ Tiểu Cương tự mình mang xong giày, cậu mới được cha bế lên ra khỏi cửa.

Nhà họ ở trên núi lớn, ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì.

Tối qua Khương Nham đã đặt trước vài nhà trẻ, anh xem hướng dẫn trước trên mạng.

Biết rằng các nhà trẻ cao cấp hiện nay đều cần phỏng vấn phụ huynh, đêm qua lúc Tiểu Cương đang ngủ, Khương Nham lén chuẩn bị và tập luyện rất nhiều.

Tất nhiên các trường mà anh nhắm tới là các trường danh giá của giới quý tộc địa phương.

Đến trạm xe đã chỉ định, Khương Nham chờ xe đưa đón của nhà trẻ.

Khương Nham hôm nay mặc vest trắng, áo sơmi đen, cà vạt màu xám bạc, dáng người cao ráo cân đối làm cho toàn thân tỏa ra khí chất phi thường, mái tóc dài được buộc gọn gàng trong vương miện ngọc quý giá.

Vest kết hợp vương miện, phối đồ có phần kỳ lạ, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp cổ điển ấy lại hợp với sự tinh tế khác biệt, thậm chí cảm thấy đây chính là sự kết hợp hoàn hảo.

Thường ngày Khương Nham mặc quần áo thoải mái ở nhà, đây cũng là lần đầu anh mặc vest, anh thở dài, "Chính trang ở đây thật bất tiện, không kém trang phục Đông Kỳ."

Khương Nham vuốt lại mấy sợi tóc trước trán Tiểu Cương, hôm nay Tiểu Cương cũng mặc bộ vest trắng nhỏ, là bộ đồ đôi với cha, chiếc mũ kiểu Anh quý phái nhỏ xíu trên đầu càng làm Tiểu Cương trông thêm nghịch ngợm đáng yêu.

Xe đưa đón chuyên dụng của nhà trẻ quý tộc đến rất nhanh, mỗi ngày có không ít phụ huynh đến tham quan nhà trẻ, nhưng phần lớn là tự lái xe đến, rất hiếm khi đặt trước xe.

Tài xế trong lòng chê bai nghĩ rằng chắc chắn lại là gia đình nghèo khổ nào đó bán sạch đồ đạc để gửi con vào học, mong muốn vượt giai cấp.

Anh ta lái xe mang theo chút khinh thường, cho đến khi nhìn thấy cha con ở ngã tư đường.

Anh ta quan sát kỹ càng mấy lần, dù trường có rất nhiều con em minh tinh nhưng đây là lần đầu anh ta thấy người đẹp đến thế.

Chỉ cần đứng đó là toàn thân được bật lên hiệu ứng làm đẹp, ý nghĩ ban nãy trong đầu anh ta đã biến mất không rõ tung tích.

Phụ huynh đẹp như vậy đăng ký cho con học, dù có nghèo cũng không sao.

Lên xe chuyên dụng, Tiểu Cương nằm gọn trong vòng tay cha nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Cậu chưa chao giờ đi xe nhanh như thế này, trong lòng đã reo hò sung sướиɠ, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.

Khương Nham buổi sáng đưa Tiểu Cương phỏng vấn mấy nhà trẻ, nhưng anh không mấy hài lòng.

Không nhà trẻ nào đáp ứng được tiêu chuẩn của anh, trường nhà trẻ mà anh yêu thích, nhất định phải dạy lục nghệ gồm Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, không môn nào thiếu được.

Trong những nhà trẻ này, 2 mục anh coi trọng nhất Ngự và Xạ hầu như đều không có, mà điều kiện tuyển sinh cũng không khó, phỏng vấn cũng tương đối đơn giản, nhìn chung chỉ cần bỏ tiền là có thể vào học.

Khương Nham cứng nhắc vốn là Quân Hậu Đông Kỳ, con anh nhất định phải nhận được nền giáo dục tốt nhất, giáo viên cũng phải là cấp quốc đống.

Anh hạ mắt nhìn tập tài liệu giới thiệu của nhà trẻ cuối cùng, nghĩ thầm nếu trường này cũng không được thì sau này sẽ thuê giáo viên dạy riêng cho Tiểu Cương.

Nhà trẻ Tiểu Hồng Hoa Hoa là nhà trẻ đầu tiên trực thuộc Quân Khu Liên Bang.

Khương Nham dắt Tiểu Cương đứng trước cổng trường nhà trẻ, anh ngước nhìn hàng chữ lớn trên cổng.

Tiểu Cương một tay nắm tay cha, tay kia ôm chân cha.

Hôm nay cậu đã đi qua rất nhiều trường, bây giờ có chút mệt.

"Đi thôi, chúng ta vào xem."

Sau khi giải thích ý định tới đây với bảo vệ và trình mã đặt trước, cha con được bảo vệ dẫn vào văn phòng tuyển sinh.

Trên đường vào Khương Nham và Tiểu Cương quan sát trường nhà trẻ, tòa nhà giảng đường và khu vực hoạt động nhìn chung không được sang trọng như vài ngôi trường trước.

Tiểu Cương nhìn trái nhìn phải quanh nhà trẻ, lúc này nên là giờ nghỉ trưa, trường im ắng không thấy một học sinh nào.

Hai cha con ngồi trong phòng phỏng vấn, đối diện là giáo viên tuyển sinh vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ba của Cương Cương, hãy cho biết công việc của anh?"

Khương Nham trả lời thành thật: "Không có."

"E hèm, nhà trẻ quân khu Tiểu Hồng Hoa Hoa của chúng tôi các phụ huynh đều là nhân vật có địa vị và uy tín xã hội, lý lịch của anh e rằng có phần..."

Giáo viên phỏng vấn nói thẳng không che đậy, Khương Nham cũng không trách người đối diện nói khó nghe.

"Những năm qua tôi nuôi con một mình, quả thật không có thời gian quan tâm đến sự nghiệp."

Giáo viên phỏng vấn liếc nhìn hồ sơ của cha con, phần phụ huynh chỉ có tên một người.

"Xin hỏi người phụ huynh còn lại của con?"

"Đã mất."

Giáo viên phỏng vấn dừng một chút, không ngờ người đẹp như vậy lại là cha đơn thân?

Trong lòng anh ta có chút hoài nghi, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra, khi đối diện với phụ huynh anh luôn là một giáo viên phỏng vấn chuyên nghiệp.

Không tiếp tục chất vấn vấn đề này, anh ta chuyển chủ đề, "Vậy anh có giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận của mình không?"

"Anh cũng hiểu, nhà trẻ của chúng tôi không phải chỉ cần có tiền là có thể nhập học." Giờ đây việc gợi ý trở nên rất rõ ràng.

Khương Nham biết bản thân nếu không lấy thêm gì ra, Tiểu Cương hoàn toàn không có tư cách nhập học.

Vừa rồi khi tham quan văn hóa nhà trường, Tiểu Cương đã chỉ tay vào bức ảnh trên tường, nhìn thấy những bức ảnh và thành tích đó, có thể nói ngay lập tức anh quyết định đưa con vào học ở đây.

Nhiều tướng lĩnh quân sự và chính trị gia của Liên Bang đều tốt nghiệp từ nhà trẻ này, thậm chí còn trở thành Nguyên soái.

Trường này nằm trong khu gia đình quân nhân, an toàn cho con cái được bảo đảm, quan trọng nhất là có các khóa học võ thuật và kiến thức vũ khí, từ nhỏ đã có thể tiếp xúc với vũ khí và điều khiển cơ giáp, còn có các khóa cơ bản về điều khiển tàu vũ trụ.

Không chỉ học văn hóa mà còn chú trọng phát triển khả năng quân sự cho trẻ, thường xuyên có quân nhân đến giảng dạy, đúng là trường mà anh muốn, anh rất hài lòng.

Khương Nham hơi băn khoăn một chút, sau đó lấy ra ấn phượng hoàng mà anh luôn mang theo bên người, đây là thứ duy nhất có thể biểu thị và chứng minh danh tính của anh.

"Cái này có được không?" Tiếng giữa các vì sao của Khương Nham vẫn chưa rất thành thạo, nghe ra vẫn còn vụng về.

Trên bàn, ấn phượng hoàng bằng ngọc trắng cao cấp hàng đầu của Hoàng Hậu nước Đông Kỳ, kiểu cổ điển tinh xảo, kỹ thuật chạm khắc tài hoa độc đáo.