Chương 8

Trong lòng Cô Từ dâng lên một chút cảm giác tội lỗi, đứa trẻ này sao ngoan ngoãn đáng thương đến thế?

Cô vội vàng đến bên cạnh nắm tay Tiểu Cương: "Tiểu Cương, chúng ta vẽ lại nhé?"

"Được ạ."

Nhân viên nhà trẻ liền mang tới bàn ghế mới và bộ vẽ cho Tiểu Cương.

Tiểu Cương bắt đầu vẽ lại từ đầu.

Thời gian trôi nhanh, đến giờ ăn trưa.

Nhà trẻ chuẩn bị bữa ăn bổ dưỡng cho mỗi trẻ.

Cô Từ cảm thấy có lỗi với Tiểu Cương, vội vàng gọi cho Khương Nham hỏi Tiểu Cương có kiêng kỵ gì không.

Trong lăng mộ cổ ở thung lũng sâu, terminal của Khương Nham đổ chuông. Anh lúng túng cầm máy, mặt lo âu, nghiên cứu mãi không biết cách nghe.

Đây là phần mềm riêng của nhà trẻ, anh mới tải về hôm qua chưa kịp tìm hiểu.

Cô Từ gọi liên tục mấy cuộc nhưng không thấy ai nghe, cô lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ba của Tiểu Cương đang bận?"

Cô Từ mở hồ sơ nhập học của Tiểu Cương, phần chủng tộc ghi là con người.

Cô liền thay các món ăn dễ gây dị ứng ở trẻ loài người cho Tiểu Cương.

Tiểu Cương bắt chước các bạn đeo cái yếm màu xanh có hình hai chú thỏ trắng mỉm cười mà cha mua, rồi cầm bộ dụng cụ ăn.

Chỉ đến giờ ăn, lớp mới có chút trật tự hiếm hoi.

Chuẩn bị xong, Tiểu Cương theo các bạn xếp hàng ra bồn rửa tay. Trong hàng nói cười ồn ào, cậu như không tồn tại.

Rửa tay xong, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ cô giáo phân phát thức ăn.

Ngày đầu đi học, Cô Từ rất chăm sóc Tiểu Cương, cố ý chuẩn bị cho cậu những món trẻ con thích, bày biện rất đẹp mắt.

Trong đĩa là những cái bánh nhỏ màu sắc và bánh rau củ hình gấu nhỏ đáng yêu. Trông ngon lành lắm nhưng thấy vậy, Tiểu Cương ngẩn ra, không biết phải ăn thế nào.

Đã lâu cậu chưa ăn gì.

Cậu nhăn mặt cố nhớ xưa kia mình ăn cơm thế nào, suy nghĩ mãi rồi cầm muỗng, muốn múc một cái bánh. Nhưng vì không thành thạo trong việc khống chế đồ vật, cố gắng mãi vẫn không được.

Thời gian ăn của nhà trẻ có quy định để tạo thói quen ăn đúng giờ cho trẻ. Đến giờ mà không ăn hết sẽ bị thu lại.

Đây là lần đầu Tiểu Cương hốt hoảng, cậu xoay ngược muỗng, cuối cùng cũng múc được một cái bánh màu tím.

Ăn lấy một miếng nhỏ, trong miệng không có vị gì.

Ở gần đó, Tiên Tiên ngồi trên ghế nhỏ, vẻ mặt cay đắng đau khổ. Hôm nay không những bị phạt đứng mà còn bị cắt giảm phần ăn.

Các chủng loài giữa các vì sao đa dạng vô cùng, thức ăn cũng vậy.

Trước mặt Tiên Tiên là vài khối kim loại, em ăn vài miếng đã hết.

Tiên Tiên gục đầu trên bàn xoa bụng, em chưa no.

Tiểu Cương không có cảm giác đói, ăn hai cái bánh đã không muốn ăn nữa, muốn đặt muỗng xuống. Nhưng đột nhiên nhớ lời cha dặn: "Lương thực là nền tảng của đất nước, mỗi hạt gạo đều là công sức của người dân, không được lãng phí".

Nghĩ vậy, Tiểu Cương gắng ăn thêm vài miếng.

Mặc dù ăn không cảm nhận được mùi vị nhưng Tiểu Cương cố nuốt, có vẻ hơi mất tập trung.

Ánh mắt cậu chú ý đến Tiên Tiên đang ngồi thảm hại kế bên.

Thấy đĩa Tiên Tiên đã trống, Tiểu Cương đứng dậy, mang đĩa đến bên cậu bạn nhỏ.

Tiên Tiên ngửi thấy mùi thơm, hé cái mũi.

Tiểu Cương: "Tiên Tiên, ăn này."

Tiên Tiên chưa giới thiệu tên với Tiểu Cương nhưng Tiểu Cương nhớ tên em khi nghe Cô Từ mắng.

Tiên Tiên quay mặt đi: "Hừ! Ta không ăn đồ do quái vật như ngươi cho."

Tuy nhiên, bàn tay vươn ra nhận đĩa đã phản bội suy nghĩ thật của em.

Tiên Tiên thực chất là Tiểu Trùng Vương* của bộ tộc Zerg* ở một chiều không gian khác.

***Tiểu Trùng Vương : Vua côn trùng

***Zerg: Zerg là một chủng tộc gồm những người ngoài hành tinh hình dạng côn trùng bị ám ảnh bởi việc đồng hóa các chủng tộc khác thành bầy đàn của chúng để theo đuổi sự hoàn hảo về gen và là những kẻ phản diện áp đảo trong phần lớn loạt phim StarCraft.

Bộ tộc Zerg ăn thức ăn là kim loại và các nguyên tố khác nhau, họ có cơ thể cực mạnh, cũng có thể ăn đồ ăn của con người, nhưng so với thức ăn của con người, họ vẫn thích ăn nguyên tố hơn.

Lấy được đĩa, Tiên Tiên lập tức vùi đầu vào đĩa.

Trong nháy mắt, đĩa đã sạch bong, Tiên Tiên liếʍ mép rồi ợ hơi, rồi nuốt luôn cả thìa inox của Tiểu Cương.

"Mặc dù ăn đồ của ngươi ngày hôm nay, nhưng đừng quên chúng ta vẫn là kẻ thù!" mặt béo của Tiên Tiên còn dính vài hạt gạo.

"Ừm." Tiểu Cương gật đầu đồng ý.

Tiên Tiên chìa tay ra, chủ động bắt tay Tiểu Cương: "Vì ngươi thành ý như vậy, ta sẽ tạm hòa giải với ngươi."

"Được..." Tiểu Cương đưa tay ra.

Hai bàn tay nắm lấy nhau, tay Tiểu Cương lạnh buốt, Tiên Tiên hơi ngạc nhiên.

Em không khỏi nghĩ có phải mình sáng nay đã làm Tiểu Cương sợ hãi không?

Sau bữa trưa, Tiên Tiên tự nguyện cầm bộ đồ dùng của Tiểu Cương đi rửa.

"Không phải vì ngươi là quái vật tối thượng siêu mạnh nên ta mới giúp ngươi đâu nhé!" Giống như người lớn, em vừa rửa vừa lẩm bẩm.

"Ba nói đại trượng phu co được duỗi được, ngày mai chúng ta quyết đấu chết sống!"

Tiểu Cương muốn giúp nhưng không xen vào được, cậu chỉ biết giúp Tiên Tiên xếp đồ đã rửa vào đúng chỗ.

Sau bữa trưa là nửa tiếng nghỉ.

Tiên Tiên ngồi dưới đất, loay hoay sửa cây đại bảo kiếm.

Tiểu Cương ngồi trên ghế nhỏ, ôm Chiến binh cơ giáp, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

[Chiến binh cơ giáp, có vẻ rất mạnh.]

Bất cứ thông tin gì liên quan đến Chiến binh cơ giáp, Tiên Tiên đều nhận được ngay lập tức. Cậu vểnh cằm lên lắng nghe.

[Ừm, Chiến binh cơ giáp... muốn xem.]

Tiên Tiên xác định mình tìm được đồng bọn, liền nhảy tới trước mặt Tiểu Cương phấn khích: "Đúng vậy! Ta nói mà, Chiến binh cơ giáp hay nhất! Nhà ta có rất nhiều đồ chơi Cơ Giáp..."

Tiểu Cương: "???"

Tiên Tiên lại nói thêm một tràng nhưng Tiểu Cương chẳng hiểu được câu nào.

Ở nhà, Khương Nham nhìn qua camera giám sát thấy ngày đầu đi học Tiểu Cương đã giao tiếp với các bạn. Anh mỉm cười hài lòng:

"Quyết định cho con vào nhà trẻ này đúng quá."

Hoàn toàn không hay biết sáng nay đứa con yêu quý của mình suýt bị chém.

Tiên Tiên rót cho Tiểu Cương một tràng những thông tin về phim cho đến khi cô giáo gọi đi ngủ trưa.

Vừa lúc đó Tiểu Cương cũng đã buồn ngủ.

Cô Từ dẫn cậu đến chiếc giường nhỏ có dán tên cậu. Đây là lần đầu Tiểu Cương ngủ mà không có cha bên cạnh

Cậu cởi giày, leo lên giường nhỏ, xếp ngay ngắn Chiến binh cơ giáp và con gấu đáng sợ rồi ôm chúng ngủ.

Tiểu Cương nhanh chóng ngủ say.

Nhìn Tiểu Cương, nụ cười hài lòng hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt luôn cau có của Cô Từ. Từ khi tiếp nhận lớp, đây là lần đầu cô có đứa trẻ ngoan.

Tuy nhiên, mỗi lớp luôn có vài bé con không thích ngủ trưa.