Chương 9: Mục đích

"Kỳ Tế." Thịnh Nam Huyền nhìn cái tay vẫn đang đặt trên eo mình cũng không có tức giận, chỉ buồn cười nhìn hắn nói: " Cách anh muốn hồi báo thật là đặc trưng phong cách thương nhân nha."Cậu nói xong, cả hai cùng đồng thời sủng sốt, Kỳ Tế cười nói: "Bảo bối, lúc yêu đương em đâu có nói vậy a."

Thịnh Nam Huyền nghĩ tới lần đầu tiên bản thân bị Kỳ Tế cưỡng hôn, lỗ tai hơi đỏ lên, cậu nhẹ đẩy Kỳ Tế ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, cách gần như vậy làm gì."

Kỳ Tế cũng không nghe lời cậu, ngược lại, siết chặt cánh tay hơn, đem mặt chôn vào phía sau cổ Thịnh Namm Huyền ngửi tới ngửi lui, thậm chí còn hôn lên đó một cái: "Nam Huyền, em tiêm thuốc ức chế rồi à hay dùng bình phun?"

"Không có, làm sao vậy?" Thịnh Nam Huyền nhẩm tính thời gian, kỳ mẫn cảm của bản thân đáng lẽ lên tới vào hôm nay, nếu theo trước kia thì chính là ban đêm bắt đầu, rồi sau đó Kỳ Tế sẽ phóng tin tức tố trấn an trước, rồi việc xảy ra sau đó như nào thì ai cũng biết rồi.

"Kỳ mẫn cảm sao lại chưa bắt đầu? Không thể a." Kỳ Tế rất lo lắng, không khỏi lo âu nói: "Nếu ngày mai còn chưa tới, anh đưa em tới bệnh viện xét nghiệm máu kiểm tra mức độ tin tức tố xem sao. Đúng rồi, ngày mai không được, anh lại có việc phải tới thủ đô một chuyến, nhưng vạn nhất ngày mai kỳ mẫn cảm của em tới, anh không bên cạnh em thì làm sao?"

"Kỳ Tế." THịnh Nam Huyền nhìn chằm chằm Kỳ Tế: “Anh không phải chỉ vượt ngàn dặm xa xôi từ Anh trở về chỉ vì kỳ mẫn cảm của em, anh nghĩ chỉ ở lại một ngày?”

Kỳ Tế buông lỏng Thịnh Nam Huyền ra, xoay người đi về phía quan tỏa, trong miệng bất mãn nói: “Sao em lại nghĩ chồng em như vậy chứ, anh chỉ sợ kỳ mẫn cảm khó chịu, anh rất đau lòng a, có tin tức tố của anh chỉ cần ôm em thôi không làm gì em vẫn có thể nhẹ nhàng vượt qua kỳ mẫn cảm nha.”

Đánh to đầu hắn bây giờ, Thịnh Nam Huyền nghĩ thầm, mỗi lần kỳ mẫn cảm của mình tới hắn trong phải mười phần ra sức ra ra vào vào, còn dám nói chỉ ôm cũng vượt qua được, chuyện này không thể có thật, không phải không thể như vậy mà do tên hỗn đảng Kỳ Tế này không thể khống chế bản thân.

Muốn nói alpha và omega bị tin tức tố điều khiển khắc sâu vào gen không thể cự tuyệt nhau cho nên nhiều A và O trong kỳ phát tình bị mất khống chế mà đánh dấu cả đời. Trước kia Thịnh Nam Huyền nghĩ loại bản năng khuất phục tin tức tố này rất bất công, nếu đối tượng không phải người mình thích mà bị tin tức tố khống chế phải ở bên người đó cậu thà cắt bỏ tuyến thể, mãi cho tới khi gặp Kỳ Tế.

Kỳ Tế là một alpha, lần đầu tiên cậu ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn, cảm giác bài xích chỉ có trong nháy mắt, ngay sau đó liền cảm thấy mùi hương này bản thân cũng rất thích. Mà Kỳ Tế trong lần đầu ngửi mùi tin tức tố của cậu thì xuýt mất khống chế ngay lập tức, cậu chưa bao giờ lại sẽ có một alpha chấp mê với hương vị của cậu như vậy.

Cho nên vào mỗi lần kỳ mẫn cảm của cậu tới, thì Kỳ Tế cũng sẽ giống hệt lúc hắn phát tình dính cậu như sam, 24 giờ ở sát bên cậu, trừ việc giường chiếu hơi điên cuồng chút xíu, thì đủ các loại trấn an đều được Kỳ Tế áp dụng lên người cậu, làm cho Thịnh Nam Huyền hoài nghi bản thân có phải là omega mà không phải một alpha cao

“Thôi không thảo luận cái này nữa, kỳ mẫn cảm chậm lại một chút cũng là bình thường, anh đừng quá lo lắng.” Thịnh Nam Huyền đi vào phòng bếp hỗ trợ cầm chén đũa, lúc này mới chú ý tới Kỳ Tế nấu cho cậu cháo đậu xanh, nhiệt độ vừa lúc để ăn.

“Ăn cháo đậu xanh khai vị trước, ăn nhiều một chút, cố ăn thêm tí thịt, em xem em gầy đi rồi này.”

“Em không gầy.” Thịnh Nam Huyền bưng cháo đậu xanh lên ăn, có vị ngọt nhàn nhạt ăn rất ngon “ Cân nặng vẫn như vậy mà.”

“Để anh ôm một cái xem.” Kỳ Tế duỗi tay lại muốn ôm Thịnh Nam Huyền lên: “ Anh ôm một chút liền biết em gầy hay không a.”

“Đừng náo, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn nguội bây giờ.” Thịnh Nam Huyền bưng bát cháo xoay người đi nhà ăn.

Kỳ Tế không nháo nữa, bưng nốt canh ra bàn ăn, rồi sau đó ép Thịnh Nam Huyền ăn hơn non nửa chén cơm không thấy cậu có biểu hiện váng đầu nôn mửa, trong lòng cũng yên tâm hơn chút. Ăn uống xong, thu dọn rửa chén hoàn tất hắn vẫn mặt dày đòi ngủ cùng Thịnh Nam Huyền, lấy lý do sợ kỳ mẫn cảm của cậu tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Kỳ Tế đã rời giường, hắn muốn đi chuyến bay tới thủ đô sớm nhất tranh thủ xử lý tất cả công việc xong trong hôm nay để buổi tối hắn có thể về nhà bồi lão bà ngủ.

Thịnh Nam Huyền mơ mơ màng màng cảm giác được Kỳ Tế hôn mình, theo thói quen cậu đáp lại hắn, cậu giơ tay câu lấy cổ Kỳ Tế hơi hơi nâng cằm hắn lên, hôn mộ cái thật sâu, thẳng tới lúc Kỳ Tế trầm thấp một tiếng, cậu mới hồi phục lại tinh thần, chỉ là tên hỗn đản Kỳ Tế đã buông mình ra.

“Anh đã chuẩn bị thuốc ức chế tạm thời cho em rồi, nếu hôm nay kỳ mẫn cảm tới đừng cố chống đỡ, anh đi thủ đô một chuyến, cố gắng buổi tối sẽ về nếu về không kịp cũng không cần nhớ anh nha.”

Thịnh Nam Huyền từ trạng thái mơ hồ thanh tỉnh ngay lập tức, câu nghiêng người nhìn Kỳ Tế quần áo chỉnh tề: “Anh đi thủ đô làm gì?”

“Quản lí khách sạn Zeus bên thủ đô có chút vấn đề, cần anh tự mình đi qua giải quyết.” Kỳ Tế mặc xong tây trang lại đi tới bên Thịnh Nam Huyền hôn trán cậu một cái: “Không có việc gì quan trọng, đừng lo lắng.”

Thịnh Nam Huyền nghiêng đầu trốn đi, biểu cảm tự tin nói: “Ai lo lắng cho anh? Còn nữa tránh xa em ra, anh vượt mức rồi nha.”

Kỳ Tế cười nói: “Ai vừa mới ôm lấy cổ anh không buông hôn a?”

Thịnh Nam Huyền giảo biện: “Lúc đó em đầu óc mơ, còn tưởng rằng chúng ta....”

“Được rồi.” Kỳ Tế thu hồi tươi cười, đôi tay chống bên cạnh sườn Thịnh Nam Huyền cúi đầu ghé vào cần cổ cậu: “Anh nói cho em biết, dù thế nào em như cũ vẫn là của anh, lần đánh dấu trước đã được hơn một tháng hương đã nhạt đi rồi, anh cũng đã không thể ngửi được nữa rồi, lão công giúp em gia tăng thêm một ít.”

“Không cần...A! Thao! Kỳ Tế …..” Thịnh Nam Huyền lúc đầu còn kháng cự tiếp theo liền thuận theo, Kỳ Tế cường hãn truyền một lượng lớn tin tức tố vào cơ thể cậu, cậu nháy mắt mềm xuống một bàn tay gắt gao bắt lấy cổ áo Kỳ Tế cố hết sức mắng: “Anh đồ hỗn đản.”

Lời này vào tai Kỳ Tế chính là trần trụi làm nũng, hắn hoàn thành đánh dấu tạm thời, ở tuyến thể của Thịnh Nam Huyền liếʍ láp một chút, lại chuyển qua hôn môi cậu, thấp giọng nói: “Lão công đêm nay sẽ trở về nha, dù kỳ mẫn cảm của em không tới anh cũng muốn th*o em.”

‘Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Thịnh Nam Huyền trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mà dám làm bậy, em liền đổi mật khẩu cửa, về sau xem làm sao anh vào được.”

“Không cần, anh sẽ không làm bậy.” Kỳ Tế lập tức nhận sai, còn cái người vừa mạnh mẽ đánh dấu tạm thời cậu không phải hắn, hắn sửa lại cổ áo bị Thịnh Nam Huyền nắm nhăn, nói: “Anh đi đây, đừng sửa mật khẩu nha, buổi tối anh về.”

Thịnh Nam Huyền xoay người ngủ tiếp không để ý đến hắn, tuyến thể sau cổ nóng lên có điểm đau nhưng vẫn có thể tiếp thu, cậu đã có quá quen bị Kỳ Tế đánh dâu tạm thời. Chính ở những lúc này, làm những việc như này làm cậu có cảm giác mình đang bị tên hỗn đản kia th*o, tức a.

Nhưng trong phòng vẫn còn mùi tin tức tố của Kỳ Tế lập tức lửa giận của cậu được dập xuống, cậu lại buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ chờ tới lần tỉnh lại lần nữa đã là 9 giờ sáng.

Thịnh Nam Huyền vốn tưởng Kỳ Tế đi từ sáng sớm, sẽ không có bữa sáng. Nhưng vừa dậy đánh răng rửa mặt xong đi ra phòng khách thấy giấy ghi chú của Kỳ Tế để lại dặn dò cậu khi rời giường nhất định phải ăn sáng, cháo thịt gà vẫn đang được giữ ấm ở nồi cơm điện, còn có hai quả trứng luộc đã lột sẵn vỏ, một bữa sáng đơn giản lại vô cùng ấm áp, cũng không biết Kỳ Tế làm nó khi nào, qua tỉ mỉ tinh tế.

Việc này làm tâm tình Thịnh Nam Huyền cả ngày đều rất tốt, việc kỳ mẫn cảm không đến cũng không làm cậu cảm thấy bất an, ngược lại thực chờ mong buổi tối hôm nay Kỳ Tế có thể trở về, nếu hắn thật sự muốn cậu có thể sẽ đồng ý, ngượng ngùng xoắn xuýt không giống bản thân. Hơn nữa bọn họ đã ở bên nhau tận ba năm, bình thường việc sinh hoạt tính phúc rất đều đặn, đột nhiên bị gián đoạn hơn

Chính là sự chờ mong của Thịnh Nam Huyền đã vô ích, vào buổi chiều gần lúc tan làm cậu nhận được điện thoại của Kỳ Tế vốn nghĩ là chậm lại có thể ngày mai sẽ về mà không nghĩ tới lại là không trở lại.