Chương 12: Lo lắng

"Đm" Tưởng Tư Năm mắng một câu, Kỳ Tế yêu Thịnh Nam Huyền như thế nào hắn đều biết, không bao giờ có khả năng cậu ta phản bội chạm vào omega cả, mà sao nhà cũ Kỳ gia lại có omega động dục? Hắn vừa nghĩ tới đây liền nhanh chân chạy tới, hắn không thể để Kỳ Tế đánh dấu omega, không cả đời cậu ta coi như xong.

"Làm sao vậy?" Thịnh Nam Huyền nghe thấy Tưởng Tư Năm mắng lại có tiếng bước chân vội vã của hắn, cậu vội la lên: "Tưởng Tư Năm! Kỳ Tế làm sao vậy?"

Tưởng Tư Năm không trả lời Thịnh Nam Huyền, hắn nhanh chóng chạy tới cửa phòng Kỳ Tế, càng đến gần mùi tin tức tố càng nồng đậm hơn. Bản thân hắn cũng là một alpha, tin tức tố của Kỳ Tế lại rất cường hãn, hắn theo bản năng sinh ra sựu kháng cự, mà mùi hương omega động dục kia cũng rất dụ hoặc a, quả thật là song song tra tấn mà.

Tưởng Tư Năm trong lòng mắng thầm, Kỳ Tế cậu là tên đại hỗn đản, cứu cậu ra xong phải hảo hảo báo đáp tôi. Hắn vội vàng mở cửa mà cửa lại bị khóa, hắn liền đá vào cửa vừa gọi: "Kỳ Tế, cậu tỉnh ngay cho tôi, nghĩ về lão bà của cậu đi, nghĩ về Thịnh Nam Huyền, Cậu ta ở trong nước rất lo lắng a."

"Đm, cửa đắt tiền có khác, đá mãi không hỏng." Tưởng Tư Năm đã dùng sức mạnh như vậy rồi mà cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra."

Đột nhiên, bên trong có tiếng mở cửa, Kỳ Tế một bàn tay đỡ khung cửa, một tay đang bịt lại tuyến thể đằng sau, một màu đỏ chói lọi đập vào mắt Tưởng Tư Năm.

Tưởng Tư Năm nhìn tên bạn thân trước mắt sau cổ đều là máu, tên này điên rồi, cậu ta lại đi phá hủy tuyến thể của chính mình để ngăn bị omega động dục mê hoặc, đấy không phải việc ngày bình thường sẽ làm mà. Máu chảy nhiễm đỏ cả một mảng sơ mi thật chói mắt, đó là minh chứng rõ nhất về sự chung tình của Kỳ Tế với Thịnh Nam Huyền.

" Con m* nó, cậu điên rồi à?" Tưởng Tư Năm nghĩ tới điện thoại trên tay còn chưa có tắt, liền hạ giọng nói với Kỳ Tế: "Đưa cậu đi bệnh viện, cậu việc gì phải đem tuyến thể bản thân phá thành như vậy, Thịnh Nam Huyền mà biết cậu ta lại không tức giận mới lạ."

"Cho nên không thể để em ấy biết." Kỳ Tế miễn cưỡng cười, khuôn mặt anh tuấn sườn mặt hơi căng chặt hẳn là đang nhịn đau, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Thịnh Nam Huyền vội vàng kêu tên mình, hắn tưởng mình đang bị ảo giác, hắn liếc mắt nhìn thấy chiếc điện thoại Tưởng Tư Năm đang cầm, lập tức duỗi tay cầm lấy.

"Lão bà." Kỳ Tế tận lực khống chế giọng nói, âm thanh ôn nhu thâm tình nói: "Điện thoại của anh vừa mới cãi nhau với lão già kia quăng hỏng rồi, rất xin lỗi em."

Thịnh Nam Huyền thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy âm thanh của Kỳ Tế, trái tim đang treo lơ lửng được thả xuống một chút, nhưng động thái của Tưởng Tư Năm hù chớt cậu rồi, cậu vẫn không yên tâm, vội vàng hỏi: "Anh vừa đang làm gì? Tại sao Tưởng Tư Năm phải phá cửa?"

Kỳ Tế nói dối nói: "Anh ở trong phòng phát tiết, em biết mà, trừ em ra anh đối với người khác tính tình đều không tốt bị lão già kia giáo huấn một trận trong lòng khó chịu chút thôi."

Kỳ Tế một tay cầm điện thoại, một tay khác chậm rì rì đem áo sơ mi nhuốm máu kia cởi ra, sau đó đưa lên lau qua loa trên tuyến thể, để trần thân trên đi xuống lầu, đi qua phòng khách tới quầy rượu ở cuối tự lấy cho mình ly rượu một hơi uống cạn, mới giảm bớt được sự đau rát tuyến thể mang lại.

"Kỳ Tế, nếu anh gạt em, em sẽ không tha cho anh đâu." Thịnh Nam Huyền không phải không tin tưởng Kỳ Tế mà do người này trong việc làm cậu lo lắng luôn " tích thủy bất lậu" ( một giọt nước cũng không nhỏ ra ngoài, nghĩa là làm vô cùng cẩn thận, không chút sơ hở ý của thụ chính là công trong việc dấu cậu để cậu không lo lắng luôn làm rất tốt), hiện giờ cậu lại đang ở trong nước không thể lập tức tới xem hắn, trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ.

"Nếu anh lừa em, từ nay về sau anh sẽ không th** em nữa." Kỳ Tế ngồi xuống sô pha, cơ bụng gợi cảm lộ ra có thêm vài giọt máu, theo từng động tác của hắn mà phập phồng, sự gợi cảm mã level.

Thịnh Nam Huyền vội la lên: "Kỳ Tế, anh có nói chuyện được đứng đắn hay không thì bảo? Từ tối qua em đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu không hả? Điện thoại không nghe, wechat cũng không hoạt động, nếu anh mà còn không xuất hiện em đã định bay luôn sang bên đó biết không hả?"

Kỳ Tế cười trầm thấp hai tiếng: "Bảo bối, hôm nay là ngày khai máy đi, em an tâm làm đi không cần lo lắng cho anh, nhưng ngược lại là em, chăm sóc bản thân cho tốt anh rất lo, kỳ phát tình còn bị chậm nữa."

"Em..." Kỳ Tế nói tới kỳ phát tình làm cậu lại nghĩ tới ảo tưởng tối qua, mặt có chút nóng : "Kỳ Tế, anh đi về nhà ngủ đi, ngày mai buổi sáng lúc rời giường gọi video cho em, em muốn nhìn thấy anh."

"Ân, đã biết, chờ một chút anh liền về nhà ngủ." Kỳ Tế hôn vào điện thoại một cái, liền cúp điện thoại.

Tưởng Tư Năm bắt lấy điện thoại Kỳ Tế ném tới, vội vàng đi tới xem xét tuyến thể Kỳ Tế: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện, đâu đâu cũng là máu nhìn không rõ tình trạng."

"Không có việc gì, tôi tự biết rõ, nhìn dọa người chút thôi." Kỳ Tế cầm điện thoại bàn nội bộ lên gọi bảo an: "Kêu hai beta đến phòng tôi ở hậu viện, mang theo thuốc ức chế, đêm omega động dục kia ném ra ngoài."

Bên kia lập tức đồng ý, Kỳ Tế cúp điện thoại, nhìn về phía Tưởng Tư Năm nói: "Để điện thoại cậu lại cho tôi, cậu đi về trước, ngày mai đưa cậu đi uống rượu."

"Tôi cần cậu đưa?" Tưởng Tư Năm tức giận nói: "Cậu vừa mới đáp ứng THịnh Nam Huyền, đây là vừa đồng ý quay đi đã không làm? Cậu đứng dậy ngay cho tôi. tôi đưa cậu đi bệnh viện, cậu ở đâu làm cái gì? Lão già kia cố ý đem omega động dục vào phòng cậu rồi cậu còn ở lại đây chờ ghê tởm?"

"À không." Kỳ Tế cười nhếch một cái, ánh mắt đầy sự tức giận, hung ác, hắn trầm giọng nói: "Tôi cho ông ta đường sống, ông ta lại không quý trọng, cũng không thể trách tôi tàn nhẫn."

Kỳ Tế đứng dậy, lấy điện thoại trong tay Tưởng Tư Năm lại, đẩy hắn đi về: " Đây là mâu thuẫn nội bộ Kỳ gia cậu không cần thiết tham gia vào, nhanh về nhà đi ngủ."

TƯởng Tư Năm lo lắng nói: " Tôi là sợ cậu tự đem mình để đến chết kìa, không định đi bệnh viện cậu định cả đời không có tin tức tố?"

Kỳ Tế nói: "Tôi nói rồi, không nghiêm trọng, chỉ cần đơn giản xử lí một chút là được, tôi cũng rất luyến tiếc tin tức tố, tuy rằng bản thân cả đời không thể đánh dấu Thịnh Nam Huyền nhưng em ấy khi bị tin tức tố của tôi ảnh hưởng có bao nhiêu quyến rũ, cậu vẫn không biết được đâu."

"Con m* nó đương nhiên tôi không biết rồi." Tưởng Tư Năm cũng không nhất định muốn ở lại, nhưng vẫn rất lo lắng cho bạn tốt: "Cậu kiềm chế chút, không thể nháo quá lớn, nên nhớ cậu vẫn mang họ Kỳ."

"Tôi theo họ vợ, ngày mai liền đi sửa thành THịnh Tế." Kỳ Tế cười nói: "Vừa hay lại cùng tên với công ty mới của tôi."

"Phi, phiền chết người, lúc nào cũng phải ăn cơm chó." Tưởng Tư Năm bất lực đành phải lưu luyến bước đi.

Chờ hắn đi rồi, Kỳ Tế mới ngồi lại sô pha, tuyến thể sau cổ hắn đã không còn đổ máu, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.

Hắn mở điện thoại của Tưởng Tư Năm ra, đổi tài khoản của chính mình, tìm được số bác sĩ tư nhân nhà cũ Kỳ gia gọi đối phương trức tiếp đến Đông viện, hắn nói gia gia có chút không khỏe làm đối phương nhanh chóng lại đây. Ngay sau đó lại gọi điện thoại nội bộ hỏi bảo an: "Omega kia xử lý sao rồi?"

Bảo an cung kính nói: "Đã xong, đại thiếu gia chúng tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi sau đó đem người đến khách sạn dưới chân núi."

"Ân, Kỳ Kiêu đã đi chưa?"

"Rồi ạ, nhị thiếu gia trước lúc ngài gọi điện đã đi xe rời đi."

"Tôi đã biết." Kỳ Tế nói: "Nếu lát nữa hắn về, trước đừng cho hắn vào, lấy cái cớ, các ngươi tự nghĩ, tóm lại phải làm hắn chậm lại nếu thật sựu kéo không được thì thả hắn vào."

Bảo an có chút khó xử, tuy rằng đại đa số việc trong Kỳ gia là do Kỳ Tế làm chủ, nhưng Kỳ Kiêu nói như thế nào cũng là nhị thiếu gia, muốn bọn họ ngăn người thật sự khó xử bọn họ, nhưng bọn họ càng không thể đắc tội Kỳ Tế, đành phải đồng ý.

Kỳ Tế gọi người giúp việc, bảo họ làm cho bản thân một bữa ăn khuya, cái gì cũng được, hắn phải ăn no mới có thể đánh trận tốt được.

Hai mươi phút sau, nhà cũ Kỳ gia Đông viện trên thư phòng lầu hai, Kỳ Tế ngồi trên sô pha, bác sĩ gia đình đang thật cẩn thận xử lý tuyến thể hắn, Kỳ lão thái gia chống gậy đứng một bên, trước kia ông là quân nhân tuy rằng đã qua tám mươi nhưng vẫn như cũ eo lưng đĩnh đạt, đứng thẳng như tùng.

Mà cha Kỳ Tế đang cúi đầu đứng bên cạnh, căn bản không dám ngầng đầu, trừ bỏ âm thanh bác sĩ ngẫu nhiên phát ra bằng không tiếng kim rơi thư phòng cũng có thể nghe.

"Mày đứng thẳng cho tao." Kỳ lão thái gia đột nhiên gõ thật mạnh gậy xuống mặt đất, Kỳ Dục cùng bác sĩ không khỏi giật mình một cái, lão thái gia nhìn về phía thằng con trai không biết phấn đấu của mình: "Mày nhìn mày xem, có chút nào bộ dáng người cha? Mày có phải mắt mù lại tùy ý cho tên Kỳ Kiêu hỗn trướng kia dùng một omega động dục câu dẫn Kỳ Tế! Tuyến thể của KỲ Tế mà bị hủy, tao cho chúng mày cắt luôn tuyến thể bồi theo."

"Ba." Kỳ Dục run rẩy đi về phía trước lấy lòng Kỳ lão thái gia "Kỳ Kiêu cũng là có ý tốt, Kỳ Tế dù gì cũng đã ly hôn, nó nên tìm một omega để duy trì gia tộc, mà omega kia mọi phương diện đều rất tốt, cùng omega kia đánh dấu sinh con có gì không tốt đâu."

Lão thái gia tức giận mắng: "Mày đầu óc hỏng rồi! Một omega lai lịch không rõ, cùng Kỳ Tế không một chút giao hảo, không có một tia cảm tình sao Kỳ Tế có thể đánh dấu? Đừng nói Kỳ Tế tự moi tuyến thể không đồng ý, chính tao cũng không thể đồng ý nó tùy tiện đánh dấu một omega! Tao thấy mày là không có đầu óc! Mày mau gọi tên hỗ trướng Kỳ Kiêu kia trở về, ta xem rốt cuộc trong mắt nó rốt cuộc có gia pháp trong mắt không."

Kỳ Dục lùi lại một bước, sợ ba hắn lại tức giận dùng gậy đánh hắn: "Chẳng lẽ ngài không nghĩ để Kỳ Tế có con của chính mình?"

"Mày nếu không phải con tao, tao thật sự đã đánh chết mày từ lâu rồi. Kỳ Kiêu ý tốt thì sao có thể đem omega để Kỳ Tế đánh dấu? Mày dùng ngón chân nghĩ lại xem có khẳ năng không." Kỳ lão thái gia dùng gậy chỉ vào Kỳ Dục, nếu không phải tuổi đã lớn lão thật sẽ xông lên đánh Kỳ Dục: "Hơn nữa cháu trai tao còn cần hắn phải giúp tùy tiện tìm omega? Kỳ Tế nó muốn tìm thì không có à? Nó là không muốn, không muốn có hiểu hay không!"

Kỳ Tế ở một bên nhịn cười, gia gia quá đáng yêu, đối với hắn lăng kính cháu trai thật dày.

-----------------rất xin lỗi mọi người vì đã ra chương muộn chủ nhật tuần trước muốn dịch lắm mà bị ốm k dậy nổi.