Chương 13: Biết

Kỳ Dục bị mắng phải cúi đầu nhận sai rồi xoay người gọi cho Kỳ Kiêu.Kỳ Tế thấy bác sĩ đã xử lý tốt vết thương liền mặc áo thun lên đứng dậy đỡ Kỳ lão gia ngồi xuống: "Gia gia, ngài đừng tức giận có hại cho thân thể con không sao hết, tuyến thể vẫn rất tốt không tổn hại nhiều."

Bác sĩ vội vàng nói: "Tuyến thể của đại thiếu gia thật sự không nghiêm trọng chỉ là vết cắt hơi sâu máu chảy nhiều chút không tổn hại sâu tới tuyến thể, tạm thời cần tránh tin tức tố của omega dụ hoặc là được."

Lão thái gia thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, gia gia tuy không kỳ thị giới tính nhưng alpha trời sinh đã ưu tú hơn người Kỳ Tế a, ta còn phải trông cậy vào con kế thừa sản nghiệp Kỳ gia cho nên con không thể có bất cứ việc gì xảy ra."

Kỳ Tế nhân cơ hội nói: "Dù cho con không có con nối dõi, ngài cũng sẽ đem sản nghiệp Kỳ gia giao cho con sao?"

Kỳ lão thái gia hiển nhiên vẫn không thể tiếp thu việc Kỳ Tế không có con nối dõi, ông đã qua tám mươi năm cuộc đời đối với việc con cháu không có con cái khẳng định phản đối, chỉ là ông thật sự nhìn trúng Kỳ Tế cho dù tên hỗn đản Kỳ Kiêu có con nối dõi rồi đó mà lão cũng chưa từng xem trọng hắn.

"Kỳ Tế a, đừng tưởng gia gia già rồi không nhận ra được thằng nhóc con có cái suy nghĩ gì." Kỳ lão thái gia đưa tay bắt lấy Kỳ Tế, thở dài một tiếng nói: "Con trong lòng không bỏ được Thịnh Nam Huyền, cuối cùng khẳng định sẽ cùng nó phục hôn ta không phản đối còn có mấy hành động nhỏ kia của con ta có thể nhắm mắt cho qua nhưng ta có một yêu cầu với con, trước kia không bắt buộc con nhưng hiện tại ta muốn con cho ta một cháu đích tôn, muốn có được toàn bộ sản nghiệp Kỳ gia đây là điều kiện kiên quyết."

Kỳ lão thái gia nhìn thoáng qua thằng con trai bất tài đang đứng trước cửa thư phòng nôn nóng chừo đợi con trai cưng thấp giọng nói: "Ta biết con đem tất cả sản nghiệp của con chuyển sang danh nghĩa Thịnh Nam Huyền nhưng những cái còn dư lại chưa thuộc về con con thật sự không để ý? Chẳng lẽ con muốn chắp tay nhường không cho Kỳ Kiêu?"

Kỳ Tế cười cười, hắn đương nhiên sẽ không có suy nghĩ đó, nhưng việc sinh con đúng là đang làm khó hắn, hắn không muốn chỉ vì tranh giành tài sản mà phản bội Thịnh Nam Huyền hay để cậu phải mạo hiểm tính mạng để sinh con cho hắn, hắn thương Thịnh Nam Huyền hắn chẳng sợ Kỳ gia gây áp lực mà càng sợ Thịnh Nam Huyền phải chịu ủy khuất thống khổ, mấy ngày trước về nước hắn thấy Thịnh Nam Huyền choáng váng đầu óc, nôn mửa đã đủ làm hắn đau lòng chết rồi nếu thật sự để em ấy mang thai sinh con hắn không chịu được mất, sinh con đau đớn như vậy cơ mà.

"Gia gia, ngài cho con thêm thời gian được không?" Kỳ Tế nói: "Con trước muốn phục hôn với Thịnh Nam Huyền rồi mới suy xét tới việc sinh con."

"Chẳng lẽ Thịnh Nam Huyền có thể sinh? Nó là một alpha, con đừng nghĩ lừa ta, kế hoãn binh không thực hiện được đâu." Kỳ lão gia tử từ ai sờ đầu Kỳ Tế: "Cho con thời gian một năm, nếu một năm sau ta không nhìn thấy tiểu bảo bảo đáng yêu, thì tất cả sản nghiệp Kỳ gia còn lại đều để cho Kỳ Kiêu, con xem mà làm."

Kỳ Tế liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất một cái, bên ngoài có một bóng người đang vội vàng chạy tới, biết là Kỳ Kiêu đã tới, hắn liền đứng dậy, bản thân đã diễn xong rồi còn thu thập Kỳ Kiêu thế nào hắn không có hứng thú.

"Gia gia, con về ngủ trước đây, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, không cần quá tức giận." Kỳ Tế cầm điện thoại rời đi tới gần Kỳ Dục đang đứng ngoài cửa thấp giọng nói: "Ba, bất công cũng một vừa hai phải thôi, ngài nên nhận rõ sự thật, dù ngài với đứa con trai thân yêu kia của ngài hợp lại chỉ số thông minh cũng không với tới một ngón chân của rôi được đâu."

"Kỳ Tế, ngươi ăn nói cho cẩn thật. Tao là cha mày." Kỳ Dục cả giận quát.

"Mày có giống bộ dáng của người ba sao?" Kỳ lão gia quát lại: "Còn không mau đứng lại đậy, đứng đó vướng cửa."

Kỳ Tế nhún vai, nghênh ngang đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Kỳ Kiêu đang mau mải chạy tới, lạnh lùng cười một tiếng, xoay người từ hành lang bên kia đi xuống.

...............

Thịnh Nam Huyền buổi sáng dù đã nói chuyện với Kỳ Tế, nghe hắn bảo không có việc gì nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, chỉ là kich bản mới bắt đầy quay, cậu không thể bỏ hết lại bay tới Anh được. Cũng may sau một ngày bận rộn, về tới nhà Kỳ Tế chủ động gọi video cho cậu, Kỳ đại thiếu gia đang ngồi trong nhà ở hoa viên, hưởng thụ bữa cơm trưa.

"Vợ ơi, đã xong việc về nhà chưa?" Kỳ Tế một bên ăn cơm trưa một bên nói.

"Về nhà rồi, mới vừa tắm xong." Thịnh Nam Huyền nhìn Kỳ Tế nguyên vẹn xuất hiện trong màn hình cũng không còn lo lắng nữa, cậu bò lên giường có chút si mê nhìn màn hình nói: "Kỳ Tế, anh ăn cái gì mà đáng yêu vậy."

Kỳ Tế đã quá quen đối với việc lão bà hắn khen hắn rồi, 1m88 bá khi alpha lại bị Thịnh Nam Huyền nói là đáng yêu: "Đã biết, vợ đang nhớ anh rồi, bảo bối hai ngày nữa liền tới tìm em, nhớ tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ anh."

"Cút đi, không đứng đắn." Thịnh Nam Huyền cười mắng.

"Ân, anh chính là không đứng đắn, ở trước mặt em đứng đắn không nổi." Kỳ Tế buông đũa nhìn Thịnh Nam Huyền đánh giá cẩn thận: "Anh sao có cảm giác mới có mấy ngày mà em lại gầy thêm rồi, mấy nay đều không ăn được à?"

Thịnh Nam Huyền nói: "Đại khái vẫn còn, mùa hè ở đây nóng bức, em có thể bị anh chiều hư rồi, mùa hè ở Anh thời tiết thoải mái hợp lòng người, có thể về nước vẫn chưa kịp thích ứng."

Kỳ Tế không yên tâm: "Dù có do nhiệt độ thì cũng không tới nỗi vậy chứ, em dù gì cũng là một alpha hơn nữa kỳ mẫn cảm cũng không đến đúng hạn, nhất định là có vấn đề, chờ về nước anh đưa em đi kiểm tra cẩn thận lại xem."

"Ân." Thịnh Nam Huyền biết bản thân mình không chừng có bệnh, nhất định phải đi khám xem sao, không bằng chờ Kỳ Tế đưa đi, vạn nhất thật sự như mình suy đoán cũng sẽ mang cho hắn một kinh hỉ.

"Ngoan, làm sao mà nghe lời nhanh vậy." Kỳ Tế cười cười, nói: "Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon mơ đẹp, trong mơ nhất định phải có anh."

"Ân, ngủ ngon." Thịnh Nam Huyền tắt video, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hải Thị nhiệt độ thật sự quá cao, buổi sang rời giường Thịnh Nam Huyền ăn chút điểm tâm đơn giản, vừa ra khỏi cửa bị hơi nóng phả vào, liền đầu óc choáng váng muốn nôn, còn may là Trịnh Tiểu Lỗi tới đón cậu, bằng không chính mình không thể lái xe được, mãi cho tới phim trường mới đỡ hơn tí, may mắn đa số cảnh hôm nay đều quay trong nhà, nếu không Thịnh Nam Huyền sẽ biểu diễn thế nào là một alpha yếu ớt.

Bất quá bọn họ chưa thấy được bộ dáng Thịnh Nam Huyền sinh bệnh nhưng qua mấy ngày nữa lại thấy bộ dáng Thịnh Nam Huyền ngất xỉu.

Sau bữa trưa, Thịnh Nam Huyền gọi hai vị diễn viên chính Lâm Hiên, Cố Nghiêu vào phòng nghỉ để xem hai người họ đối diễn cảnh gặt lại buổi chiều như thế nào rồi.

Trịnh Tiểu Lỗi đẩy cửa đi vào mang tới một cốc mước chanh dây cho Thịnh Nam Huyền rồi ngoan ngoãn rời đi.

Lâm Hiên là một tiểu mỹ nhân lắm chuyện, mấy ngày nay hắn phát hiện THịnh Nam Huyền ăn cơm đều như mèo ăn, ăn một chút xíu thật giống omega, hơn nữa cậu ở phim trường uống nước không phải chanh dây thì lại là dứa, vân vân toàn những đồ uống vị chua, nếu không phải Thịnh Nam Huyền là một alpha mà hắn từng có thời gian mê luyến, thật sự cho rằng đây chắc chắn là mang thai.

Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc Lâm Hiên trêu chọc: "Thịnh ca, chua trai cay gái, anh đây là mang thai con trai nha."

"Cút đi, tôi mà có thể mang đã mang từ sớm." Thịnh Nam Huyền và Lâm Hiên đã nhiều năm làm bạn đối với sự trêu chọc nhâu là miễn dịch, cậu mở kịch bản ra nói: "Buổi chiều là cảnh GIang Bách không từ mà biệt chín năm gặp lại Tần Ngôn, cảnh này yêu cầu kỹ thuật diễn rất cao, làm sao cho tình cảm phải bùng nổ."

"Đã biết." Lâm Hiên chống cằm, thoạt nhìn là chàng trai thanh thuần, chỉ là hắn vừa mở miệng liền làm người chỉ muốn bịt kín lại: "Thịnh ca, Kỳ Tế rất lợi hại sao? VÌ cái gì mà hắn có thể làm một alpha mang thai."

Cố Nghiêu là một alpha cao lãnh, có chút nghiêm túc, đối với Lâm Hiên nói chuyện thẳng thắn, không lựa lời là hoàn toàn chống đỡ không nổi, ho khan hai tiếng: "Chúng ta vẫn nên thảo luận cảnh buổi chiều diễn đi."

Thịnh Nam Huyền có chút choáng đầu, cậu xoa huyệt thái dương cảnh cáo Lâm Hiên: "Lâm Hiên, cậu mà nói bừa nữa tôi đổi người đó."

Lâm Hiên biết Thịnh Nam Huyền cố ý dọa hắn, nhưng suy xét vẫn còn Cố NGhiêu người ngoài ở đây, cũng không thể vui đùa quá trớn, hắn đành phải thôi: "Được rồi, biết anh là một alpha sẽ không mang thai, tới chúng ta thảo luận cảnh buổi chiều."

"Thịnh ca!" Trịnh Tiểu Lỗi đột nhiên đẩy cửa đi đến, trong tay cầm điện thoại, sắc mặt hoảng loạn, thấy THịnh Nam Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lùi lại một bước, muốn xoay người rời đi, xong đi được một bước lại dừng lại xoay người nhìn Thịnh Nam Huyền muốn nói gì rồi lại thôi.

"Lỗi à, cậu đừng có giống như nhảy tango nữa, lui một bước lại tiến một bước, có gì nói nhanh." THịnh Nam Huyền nhìn không nổi nữa nói.

" Thịnh ca, em nói anh đừng tức giận nha." Trịnh Tiểu Lỗi đi đến trước mặt Thịnh Nam Huyền, đem đồ uống đẩy đẩy tới: "Anh uống trước hai ngụm nước, hạ hỏa."

"Cậu con mẹ nó có gì nói ngay, hạ hỏa cái móa gì, nói mau!" Thịnh Nam Huyền không nhận nói.

"Cái này, anh tự xem đi." Trịnh Tiểu Lỗi đem điện thoại đưa cho Thịnh Nam Huyền, hotsearch weibo ba cái đầu màu đỏ chói lọi ghi tên Kỳ Tế.

[ Kỳ Tế đừa bỡn omega động dục, tra nam]

[ Kỳ Tế THịnh Nam Huyền ly hôn nội tình! Thịnh Nam Huyền là alpha không thể sinh con ]

[ Xoay ngược lại! Kỳ Tế cự tuyệt omega đang động dục, tự phá hủy tuyến thể bảo vệ trong sạch ]

Thịnh Nam Huyền ánh mắt đảo qua hai cái đầu, trực tiếp dừng lại ở cái thứ ba, ấn vào ngay đầu đã xuất hiện ảnh chụp mơ hồ không rõ, nhưng Thịnh Nam Huyền liếc mắt một cái đã nhìn ra là Kỳ Tế, sau cổ chỗ tuyến thể của hắn có băng gạc trắng.

Trách không được hôm đó buổi sáng gọi điện thoại Tưởng Tư Năm phải phá cửa, cậu thật sự lại đi tin lời Kỳ Tế uống rượu say đập phá đồ, sao mình có thể ngu xuẩn tới vậy, tên hỗn đản Kỳ Tế lại tự phá tuyến thể! ĐM! Hắn rõ ràng có thể dùng biện pháp khác giải quyết omega động dục kia, lại dùng biện pháp cực đoan nhất.

Hắn không phải giữ mình trong sạch mà là muốn giành được lợi thế!

Trịnh Tiểu Lỗi thấy sắc mặt Thịnh Nam Huyền xấu đi hối hận muốn chết, rảnh rỗi đưa hotsearch này cho THịnh Nam Huyền xem làm gì: "Thịnh ca, anh đừng nóng giận, em cảm thấy cái này nhất định là giả, Kỳ ca sẽ không đùa giỡn omega khác. Anh so với em hiểu anh ấy hơn mà, chúng ta gọi điện cho anh ấy, bắt anh ấy giải thích, anh vạn lần không cần tức giận."

"Kỳ Tế! Anh cái đồ hỗn đản." Thịnh Nam Huyền nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, bất chợt cậu thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể không chịu được ngã xuống, cậu chỉ nghe thấy âm thanh Trịnh Tiểu Lỗi và Lâm Hiên sợ hãi gọi ầm ĩ.