Chương 14: Ngất xỉu

Thịnh Nam Huyền mơ một giấc mơ kì lạ, cậu mơ thấy một tiểu oa nhi bụ bẫm trắng nõn bò xung quanh cậu, còn có một oa nhi đang khóc lớn lúc này một người xuất hiện, bóng dáng mơ hồ không thấy rõ gương mặt nhưng dựa vào âm thanh liền biết là Kỳ Tế. Kỳ Tế sủng nịch bế tiểu oa nhi kia cười nói: " Con trai ngoan đi nặng không thoải mái, ba ba đổi tã cho con ngay đây đừng quấy ma ma con, em ấy sinh con thân thể đã suy yếu lắm rồi, để cho em ấy ngủ, ngoan nha." Thịnh Nam Huyền bị một câu nói này dọa tỉnh, đột ngột mở hai mắt, trên đỉnh đầu ánh sáng trắng quá mức thiếu chút nữa mù mắt, cậu vội vàng nhắm mắt lại, giữ im chừng mấy giây cậu mới thong thả mở mắt ra.

Đoán chắc cậu đang ở bệnh viện, cậu biết mình mới ngất xỉu xong. Cậu nhìn lướt qua căn phòng, thấy ba mẹ, Thẩm Hành Xuyên với Trịnh Tiểu Lỗi đều đang ở đây, chỉ không có Lâm Hiên, hẳn là do buổi chiều còn cảnh quay không thể ở lâu.

Cả nhà thấy cậu tỉnh, như ong vỡ tổ đi đến hỏi thăm cậu.

Tống Vi Âm sờ sờ mặt Thịnh Nam Huyền lại nắm lấy tay cậu quan tâm hỏi: "Con trai, có chỗ nào không thoải mái không? Đầu còn đau không?"

Thịnh Thời Phong hỏi tiếp: "Còn muốn nôn không? Muốn ăn cái gì? Ba đi mua cho con."

Thẩm Hành Xuyên là bình tĩnh nhất: "Thịnh Nam Huyền tôi chuẩn bị làm thúc thúc."

"A?" Thịnh Nam Huyền có chút ngốc, đầu óc không hoàn toàn tỉnh táo: "Cái gì mà thúc thúc?"

Trịnh Tiểu Lỗi ủy khuất thấp giọng nói: "Thịnh ca. anh mang thai."

Thịnh Nam Huyền không chớp mắt nhìn họ, mãi mới phản ứng lại ý Trịnh Tiểu Lỗi nói, không giật mình không được, tuy rằng căn cứ vào biểu hiện mấy ngày nay cậu cũng có chút suy đoán nhưng khi biết là thật trong lòng vẫn có sự kích động lại thêm sự bất an chưa tin: "Cậu nói thật?"

"Thật." Tống Vi Âm đem kết quả kiểm tra để trên tủ lại cho Thịnh Nam Huyền xem: "Con ngất xỉu, lúc sau đưa con tới bệnh viện lấy máu đi xét nghiệm liền biết con mang thai, lúc Hành Xuyên gọi điện cho ta, ta còn bị hù sợ chết khϊếp, kết quả vừa đến bệnh viện lại biết con mang thai, tâm tình ta như tàu lượn siêu tốc lúc buồn lúc vui."

"Tâm trạng của ta cũng rất phức tạp a." Thịnh Thời Phong nhìn vợ cũ nói: "Mà bà buồn cái gì? Chả lẽ con trai là alpha mang thai làm bà mất mặt?"

"Ông câm miệng, tôi để ý mặt mũi từ lúc nào hả?" Tống Vi Âm thở dài: "Tôi chỉ nghĩ tới thời gian mang thai con trai sẽ phải chịu bao nhiêu thống khổ, tôi đau lòng."

"Mẹ, vậy mọi người nói cho Kỳ Tế chưa?" Thịnh Nam Huyền tạm thời không thèm nghĩ tới mình mang thai có bao nguy hiểm chỉ muốn biết phản ứng của Kỳ Tế ra sao.

" Nói cái cục xít! Nó muốn làm ta tức chết mà." Tông Vi Âm nghe tới Kỳ Tế liền nổi trận lôi đình: "Hai người các con ly hôn, nó gọi điện tới giải thích, nó nhất định không cô phụ con, các con sẽ phục hôn. Kết quả thì sao, con xem tin tức đi, nó cư nhiên đi làm với omega đang động dục! Thịnh Nam Huyền ta nói cho con biết, phàm là người có cốt khí không thể ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, không cần nó hỏi đến, ta cũng nuôi cháu ta được trắng trẻo mập mạp."

Thịnh Nam Huyền nghĩ tạm thời không nói cho hắn cũng đúng, lý do không phải vì hắn là tra nam chủ yếu bởi vì hôm nay cái hotsearch kia là cái ảnh chụp cổ Kỳ Tế bị thương làm cậu tức muốn chết, hắn vậy mà tự tổn thương mình, vậy để cho hắn nếm thử tư vị vợ mang con chạy xem: "Vậy tạm thời không nói cho hắn biết."

Trịnh Tiểu Lỗi đột nhiên run rẩy dơ tay thú nhận: "Em có gọi điện cho anh ấy-- từ từ em nói hết, em không nói cho anh ấy anh mang thai mang ở lúc anh ngất xỉu đưa đi bệnh viện trên đường em gọi, chỉ nói cho anh ấy anh ngất xỉu là bởi vì nhìn hot search..."

"M*." Thịnh Nam Huyền mắng một câu, nhắm mắt lại nói: "Khẳng định hắn sẽ bay về."

"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Thịnh Nam Huyền hỏi.

"Trời đã tối rồi, tầm sáu bảy tiếng gì đó." Trịnh Tiểu Lỗi biết mình gây tội rồi: "Thịnh ca, anh đừng nóng giận, không lại ngất xỉu bây giờ, lúc đó em chỉ nghĩ anh là bị anh ấy chọc giận tới ngất nên em muốn cho anh ấy cảm thấy tội lỗi."

"Cậu nói đều đã nói, tôi còn có thể làm thế nào? Có thể đánh cậu à?" Thịnh Nam Huyền hướng Trịnh Tiểu Lỗi duỗi tay: "Điện thoại tôi đâu?"

Trịnh Tiểu Lỗi cúi đầu đáng thương nói: "Anh ngất đột ngột, mải quá điện thoại vẫn vất ở đoàn phim, lát nữa em lấy cho anh."

"Không cần gọi, lúc biết cậu mang thai tôi có gọi cho hắn rồi, không tín hiệu chắc đang ở trên máy bay rồi." Thẩm Hành Xuyên khoanh tay trước ngực, dối với việc Thịnh Nam Huyền mang thai vẫn còn khϊếp sợ, so với chính chủ còn khϊếp sợ hơn.

Thịnh Nam Huyền bình tĩnh nói: "Ừ, tùy hắn thôi, tóm lại mọi người phải giữ kín như bưng Thẩm Hành Xuyên lát nữa nói với phía bệnh viện một tiếng, không cần nói với hắn tôi mang thai, lần này tôi nhất định phải cho tên hỗn đản kia một bài học xem lần sau còn dám vì khống chế Kỳ Kiêu bằng cách cực đoan không."

Thầm Hành Xuyên đáp: "Không thành vấn đề, lát tôi đi nói."

Thịnh Nam Huyền mắt liếc lên cái túi nước đang truyền hỏi: "Đây là cái gì? Thuốc giữ thai?"

"Phủi phui cái mồm." Tông Vi Âm trừng mắt liếc cậu một cái nói: "Bảo bối rất tốt, được 8 tuần, chỉ là thân thể con có chút suy yếu, ta nghe Tiểu Lỗi nói con gần đây ăn cơm rất ít, đợt lát xuất viện liền về nhà với ta, mẹ chiếu cố cho, đảm bảo một ngày ba bữa."

:Mẹ không cần thiết đâu." Thịnh Nam Huyền sẽ không theo mẹ về nhà : "Kỳ Tế về rồi, anh ấy chăm sóc con."

Tống Vi Âm khó chịu nói: "Con còn trông cậy nó? Con còn không phải vừa nói sẽ không nói cho nó biết sao?"

Thịnh Nam Huyền giải thích: " Con dù không nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng dính con thôi, chăm sóc con là chắc chắn, dù không phải là chăm vợ thì cũng là chăm người yêu."

"Tôi phi, lúc này rồi còn tú ân ái." Thẩm Hành Xuyên kéo ghế dựa qua ngồi xuống gần mép giường Thịnh Nam Huyền, khó hiểu hỏi: "Hôm nay hotsearch về hắn có ba cái, vì cái gì mà cậu chỉ tin mỗi cái cuối? Hai cái trước đó không một chút nghi ngờ? Cứ như vậy tin tưởng hắn không ở với omega đang động dục?"

Thịnh Nam Huyền kiên nhẫn giải thích: "Xuyên à, cậu xem, Kỳ Tế là ai? Anh ấy là phú nhị đại, Kỳ gí có đầy gia sản cho anh ấy tiêu, anh ấy có thể tìm đủ các loại omega nhưng tại sao anh ấy lại chọn tôi là một alpha. Tôi là thiên tiên? Tính cách tốt sao? Tôi cùng anh ấy môn đăng hộ đối? Đều không có, ngược lại anh ấy còn nhận đủ mọi áp lực từ Kỳ gia, tất cả vì cái gì? Đến tôi cũng không rõ tại sao, tôi cũng chẳng xứng để anh ấy yêu."

"Vậy vì cái gì mà hai người ly hôn? Vấn đề này tôi đã muốn hỏi từ rất lâu, tôi biết con cái là một vấn đề nhưng đâu nghiêm trọng tới một hai phải ly hôn." Thẩm Hành Xuyên hỏi.

"Em cũng muốn biết." Trịnh Tiểu lỗi xen vào một câu.

Thịnh Nam Huyền cười cười: "Coi như hai chúng tôi chơi tình thú đi."

"Cút, chịu không nổi hai người." Thẩm Hành Xuyên nói một câu trêu chọc: "Khó trách một alpha như cậu có thể mang thai , Kỳ Tế quá ra sức đi."

"..." Thịnh Nam Huyền nhấc tay không cắm kim tiêm đập vào đầu Thẩm Hành Xuyên một cái: "Trước mặt ba mẹ tôi ăn nói đang hoàng coi! Cậu cho rằng ai cũng giống cậu? Nhìn thấy omega là mắt liền sáng lên."

"Đm, đau chết người, cậu xuống tay nặng vậy." Thẩm Hành Xuyên xoa chỗ bị đánh lui sang một bên, thở phì phì trừng mắt nhìn Thịnh Nam Huyền.

Tống Vi Âm và Thịnh Thời Phong đã quen nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau từ lớn tới bé.

Tống Vi Âm nói: "Con trai, con nếu không muốn tới chỗ ta cũng được, dù sao nhà con với nhà ta cũng cách nhau không xa, mẹ làm đồ ăn mang tới cho con. Kỳ Tế có thể làm cái gì? Nó sẽ nấu ăn sao? Dù có nấu đồ ăn cũng sao đủ dinh dưỡng được vẫn nên để mẹ ra tay."

Thẩm Hành Xuyên nhắc nhở: "Dì à, Kỳ Tế là chủ khách sạn Zeus đỉnh cấp đó nha, có thể bảo khách sạn làm mang tới mà."

Thịnh Nam Huyền cũng không đành lòng để Tống Vi Âm đã hơn 50 tuổi chạy qua chạy lại, bà còn có Chu Thiển cần chăm sóc, lại còn phải chăm sóc con trai 28 tuôit như cậu sẽ rất mệt: "Mẹ, ngài đây mặc dù vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, nhưng con không đành lòng nhìn người vất vả, con có Kỳ Tế không sao đâu."

Tống Vi Âm không khỏi lo lắng: "Kỳ Tế nó cũng đâu ở trong nước suốt đâu, nó vẫn phải về Anh, con không thể phụ thuộc vào nó."

Thịnh Thời Phong nói: "Nếu không ta mang cho, mẹ con làm đồ ăn xong, ta tới lấy rồi mang cho con, đoàn phim hay ở nhà ta đều tới được, dù sao trà lâu không cần ta lúc nào cũng ở đó."

"Ba mẹ, hai người có thể đừng xem con là tiểu hài tử nữa không, con đã 28 rồi, đã lớn lại cao lại khỏe không cần hai người che chở nữa rồi." Thịnh Nam Huyền nghĩ nghĩ: "Nếu không liền nghe Thẩm Hành Xuyên, Kỳ Tế đi rồi, con gọi khách sạn Zeus đưa cơm là được rồi, dù như thế nào hiện tại con cũng là chủ Zeus."

"....Chủ?" Trong phòng bệnh bốn người trăm miệng một lời hỏi.

Thịnh Nam Huyền nói: "Không phải mọi người đều biết sao? Kỳ Tế mình không rời nhà, tất cả tài sản đều cho con, hiệp định ly hôn đều ghi rõ."

Thẩm Hành Xuyên lớn tiếng nói: "Con m* nó, tôi còn cho rằng hắn lên mạng tú ân ái thôi, hắn thật sự đem cổ phần công ty cùng tất cả tài sản đưa cho cậu?"

Thịnh Nam Huyền bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."

"Em muốn ôm chặt đùi Thịnh ca, hiện tại anh chính là đại phú hào, trong nước đứng hạng mấy a?" Trịnh Tiểu Lỗi suýt chút nữa quỳ trước Thịnh Nam Huyền.

Tống Vi Âm lại nhíu mày, cũng không phải vì con trai nhận được toàn bộ tài sản mà cao hứng: "Kỳ Tế nó đầu óc có phải có vấn đề không?"

Thịnh Thời Phong khó có khi cùng đứng một trận tuyến với Tống Vi Âm nói: "Đúng vậy, không chừng có vấn đề."

"Ba mẹ, có nguyên nhân, nguyên nhân là gì con cũng đoán được 7,8 phần chỉ chờ Kỳ Tế thẳng thắn nhận hoan hồng nữa thôi." Thịnh Nam Huyền thấy dịch đã truyền hết, giơ tay nhấn nút, chỉ chốc lát sau hộ sĩ liền tới rút kim còn dặn dò vài câu.

"Huyền à, tôi không đồng ý hai người phục hôn, về sau ca liền đi theo cậu." Thẩm Hành Xuyên không biết xấu hổ nói.

"Tránh ra, thu ngay cái mặt nịnh nọt kia đi, tôi nhìn đến sợ." Thịnh Nam Huyền đứng dậy, phát hiện thân thể không có gì bất thường, liền nói: "Vậy ai về nhà nấy đi, mẹ người về chăm sóc Nhợt Nhạt đi, ba người cũng về trà lâu đi, Thẩm Hành Xuyên giúp tôi bảo bệnh viện giấu chuyện mang thai đi, sau đó đi đâu thì đi, Trịnh Tiểu Lỗi."

Trịnh Tiểu Lỗi đứng thẳng: "Có."

"Trước đưa tôi tới đoàn phim lấy điện thoại, rồi sau đó về nhà." Thịnh Nam Huyền nói.

Trịnh Tiểu Lỗi tha thiết nói: "Ok, Thịnh ca, vì anh em sẽ là thiên lôi sai đâu đánh đó."

"Đức hạnh." Thịnh Nam Huyền cười mắng một tiếng, lúc này mới nhớ tới buổi chiều còn cảnh quay: "Chiều nay Tôn đạo diễn quay?"

"Đúng vậy."

"Ukm, bởi vì chuyện của tôi phỏng chừng sẽ quay tới khuya, lấy danh nghĩa tôi mua cho cả đoàn bữa khuya đi."

"Ok, không thành vấn đề."