Chương 17: Ủy khuất

Thịnh Nam Huyền phát hiện Kỳ Tế cùng Lâm Hiên trời sinh khắc tinh của nhau, trước kia đã không ưa nhau, hiện giờ cậu ly hôn, Lâm Hiên càng không thích Kỳ Tế, châm chọc càng lợi hại hơn, chỉ có việc ăn cơm mà hai người đã cãi nhau không ngừng, làm trò cười cho bao người, đến cả Cố Nghiêu lạnh lùng cũng chịu không nổi. Cuối cùng lấy việc Lâm Hiên thất bại mà chấm dứt, cậu ta sao thắng nổi Kỳ Tế từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ các loại người.Lâm Hiên tức tới mắt đỏ ửng, đứng dậy chạy đi. Cố Nghiêu muốn đuổi theo bị Kỳ Tế gọi lại: "Mặc kệ cậu ta, cậu ta vẫn thường như vậy, khẳng định chạy đi WC thôi."

Thịnh Nam Huyền cũng biết Lâm Hiên thích làm quá, kỳ thật cậu ta cũng không thật sự tức giận: "Cố Nghiêu, cậu với nó tiếp xúc nhiều rồi biết nó là omega kiểu gì, đừng lo lắng, nó rất nhanh trở lại."

Cố Nghiêu biết mình cũng không hiểu rõ Lâm Hiên bằng hai người này, bản thân cũng không cần nhiều chuyện.

Chỉ là đã qua mười phút mà người vẫn chưa về, Cố Nghiêu có chút lo lắng, tuy hắn với Cố Nghiêu là lần đầu hợp tác nhưng dù sao Lâm Hiên cũng là một omega, tuy rằng bình thường miệng mắng người rất hung nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu mềm yếu rất dễ khi dễ, nhỡ trên đường đi WC gặp chuyện gì, rất có thể gặp nguy hiểm.

Cố Nghiêu định gọi cho Lâm Hiên mà lại thấy điện thoại của cậu ta đang để trên bàn không mang đi, hắn lập tức đứng lên, vừa chuẩn bị rời đi, Thịnh Nam Huyền cũng đứng lên theo: "Tôi đi với cậu, Lâm Hiên ngủ trong nhà vệ sinh rồi."

Đối với hiểu biết của Thịnh Nam Huyền về Lâm Hiên thì dù có đi ia cũng không lâu như vậy, hơn mười phút rồi, cậu cũng có chút lo lắng.

Kỳ Tế thấy Thịnh Nam Huyền cũng đứng dậy liền đi theo, còn lại ba vị trợ lí thấy ông chủ đều đi tìm người còn có thể ăn cơm sao, cho nên một hàng sáu người hùng dũng oai vệ, khi khách hiên ngang đi về hướng nhà vệ sinh omega, đến trước của bọn họ mới phát hiện trong số họ không ai vào được.

Thịnh Nam Huyền gọi: "Lâm Hiên! Cậu có ở trong không?"

Kỳ Tế cũng thỏa hiệp nói: "Lâm Hiên đừng tức giận, về sau tôi cho cậu chửi."

"Chia ra tìm xem." Cố Nghiêu đề nghị.

Đúng lúc có một dì dọn vệ sinh từ nhà WC omega nữ đi ra, Trịnh Tiểu Lỗi vội vàng hỏi: "Dì ơi, cho con hỏi mmootj chút, dì có thể vào nhà vệ sinh omega nam tìm một nam O lớn lên xinh đẹp không ạ, cảm ơn dì ạ!" Dì nghi hoặc nhìn nhóm nhóm người bọn họ, nghĩ thầm omega nào lớn lên chẳng xinh đẹp, làm sao bà phân biệt được người họ muốn tìm, bất quá bà cũng hiểu bọn họ bất tiện, liền đồng ý giúp.

Chừng được một phút dì đã đi ra, nói: "WC nam O kông có người! Các cháu xác định nó đi WC?"

Tất cả đều luống cuống, Thịnh Nam Huyền lập tức đi tìm phục vụ hỏi: "Cậu ta đứng tới bả vai tôi, mặc áo thun trắng, quần dài xám, diện mạo tuấn mỹ, là omega tầm mười phút trước đi WC các cậu có thấy cậu ta đi đâu không?"

Phục vụ lắc đầu: Các anh gọi điện cho người đó xem!"

Cố Nghiêu nói: "Cậu ta không mang điện thoại."

Kỳ Tế lấy điện thoại nói vài câu, chỉ chốc lát sau, giám đốc khách sạn đã chạy tới, ông ta nhận được điện thoại của KỲ Tế liền bị dọa lanh tới phát run, nếu Lâm Hiên ở chỗ này gặp chuyện ông ta khẳng định xong đời.

Giám đốc khẩn trương nói: "Kỳ tổng, tôi vừa hỏi người canh thang máy hắn nói....Kỳ nhị thiếu cưỡng ép mang một omega đi, tầm ba bốn phút trước."

"Kỳ Kiêu?" Kỳ Tế tức giận, nó cũng dám làm loạn trong khách sạn của anh còn mang bạn anh đi, chẳng khác gì nó ngồi trên đầu anh: "Gọi điện thoại, hỏi Kỳ Kiêu đang ở phòng nào."

Giám đốc vừa lấy điện thoại ra, Kỳ Tế lại ngăn cản: "Chờ đã, không cần nữa, cái thùng cơm Kỳ Kiêu kia nhất định ở tầng 28, đi tìm cảnh vệ tầng 28 là biết."

Đoàn người lập tức đi về phía thang máy, nhiều người như vậy thật sự chỉ muốn đem Kỳ Kiêu ấn trên mặt đất đánh một trận.

"Ngài tốt..."Cảnh vệ tầng 28 vừa cúi đầu chào đã bị Kỳ Tế nói xen vào: " Kỳ Kiêu ở phòng nào?" Kỳ Tế vừa hỏi xong mới phản ứng lại người này không biết Kỳ Kiêu: "Vài phút trước có một alpha mang theo một omega , họ ở phòng nào?"

Người cảnh vệ thấy giám đốc đứng sau, vội vàng nói: "Bọn họ ở phòng 2808."

Kỳ Tế đi nhanh tới trước phòng 2808, đá cửa hai cái hắn tức giận nói: "Kỳ Kiêu! Mày mở cửa ra, nếu mày dám động vào một cọng tóc của Lâm Hiên tao lập tức đá mày ra khỏi Kỳ gia!"

Kỳ Kiêu còn tưởng nhặt được một omega tốt có thể hưởng thụ một phen, không nghĩ tới lại đυ.ng Kỳ Tế! Con m* nó đen đủi! Hắn buông Lâm Hiên ra, hung dữ buông lời: "Hôm nay, mày gặp may."

Cửa mở, Kỳ Kiêu trưng vẻ mặt hỗn đản ra, nói: "Anh, thật làm mất hứng, omega này rất thơm a."

"Mày đồ mất dạy!" Kỳ Tế tung một đấm lên mặt Kỳ Kiêu, không đợi hắn phản ứng đã lôi vạt áo đem người xách ra hành lang.

Thịnh Nam Huyền và Cố Nghiêu lập tức chạy vào phòng, thấy Lâm Hiên quần áo chỉnh tê, liền đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

"Thịnh ca, tên alpha kia muốn cưỡng h**p em,em muốn tố cáo!" Lâm Hiên khóc sướt mướt nhào vào lòng Thịnh Nam Huyền, thở hổn hển mắng: "Tên vương bát đản rác rưởi, tên alpha chết tiệt, cho hắn làm chít chít đến nhiễm HIV không chết tử tế được hu..hu..hu"

"...." Cố Nghiêu thật sựu khó tưởng tượng một omega mềm mại dịu dàng sẽ mắng được những lời khó nghe như vậy, đương nhiên mắng là đúng, đổi lại là hắn khẳng định đã sớm xông lên đánh rồi.

"Không có việc gì, Kỳ Tế giúp cậu xả giận, nhất định không tha cho hắn." Thịnh Nam Huyền an ủi.

"Anh buông tôi ra! Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?" Kỳ Kiêu bị Kỳ Tế đè lên mặt đất đánh, đều là alpha mà hắn không thể phản kháng, giãy giụa cũng không được.

"Lý do? Vì tao cũng họ Kỳ, cho dù không muốn thừa nhận nhưng tao vẫn là anh mày! Anh như cha, tao đánh mày là đúng lý! M* nó đầu óc mày hỏng rồi mới dám đυ.ng tới bạn tao!" Kỳ Tế tức chết rồi, mặc dù hắn thường xuên cãi nhau với Lâm Hiên nhưng cậu ta là bạn Thịnh Nam Huyền cũng tính là bạn hắn, hôm nay tại khách sạn của hắn lại xảy ra chuyện này, đối tượng còn là em trai hắn nếu xảy ra thật hắn đối mặt với Lâm Hiên với Thịnh Nam Huyền như thế nào.

"A! Anh còn dám đánh tôi, tôi báo cảnh sát!" Kỳ Kiêu thấy tránh không được đành phải chống đỡ lấy tay bụm mặt, không não gào rống.

"Mày báo đi, tao xem cảnh sát tới, ai bị bắt, tội cưỡng bức omega phải mấy năm." Kỳ Tế tức chết rồi, Kỳ gia hắn từ khi nào có tên không đầu óc như vậy.

"Tôi còn chưa làm gì!"Kỳ Kiêu gào rống lên nói.

"Chưa làm, anh còn rất tiếc hận a." Lâm Hiên đi ra, nghe câu đấy đi đến một chân đá lên ngực Kỳ Kiêu, cả giận nói: "Anh bồi thường cho tôi! Phí tổn thương tinh thần, nếu không tôi báo cảnh sát, anh ngồi tù!"

"...."

"...."

"...."

Mọi người đều đồng thời nhìn về phía Lâm Hiên, muốn xác nhận lời vừa nói phát ra từ miệng cậu.

Ngay cả Kỳ Tế đang kiềm chế Kỳ Kiêu dưới đất cũng sửng sốt, nhìn Lâm Hiên với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Cậu có phải bị bệnh về đầu óc không?"

Lâm Hiên quơ quơ điện thoại đã đánh sẵn số 110, nói: "500 vạn, lập tức chuyển tới tài khoản cho tôi, tôi liền coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra, nếu không, tôi liền cùng anh cá chết lưới rách, ba tôi, anh tôi đều là cảnh sát, tôi tin Kỳ nhị thiếu gia không muốn như vậy đâu ha."

Kỳ Kiêu kêu lên: "Mày điên à, mông mày dát vàng? Huống chi tao còn cái gì cũng chưa làm? 500 vạn mơ đi."

Lâm Hiên đem điện thoại về giao diện cũ, mọi lời nói của hắn đều đã được ghi âm lại: "Anh không bồi thường thì thôi, chúng ta thỏa thuận hòa giải không được cứ trực tiếp đưa tới chỗ cảnh sát đi."

"Mày!" Kỳ Kiêu bí từ không biết mắng thế nào: "Mày nghĩ cũng đừng nghĩ! Tao dù có vào cục cảnh sát cũng không cho mày tiền!"

Lâm Hiên bình tĩnh nói: "Thoải mái, tôi đem những lời anh vừa nói đăng lên mạng, tôi tin tưởng người Kỳ gia sẽ tự chủ động tìm tới."

"Lâm Hiên." Thịnh Nam Huyền nhìn Kỳ Kiêu trên mặt đất lạnh nhạt nói: " Vân là nên đưa cho cảnh sát đi, loại người này không cần nhân từ."

Kỳ Kiêu có ý đồ thuyết phục Thịnh Nam Huyền: "Thịnh Nam Huyền, như thế nào tôi cũng từng là em chồng anh, cũng từng gọi anh là chị dâu, anh nhân tâm đưa tôi cho cảnh sát?"

"Mày câm miệng, vợ tao không có em chồng là mày." Kỳ Tế buông lỏng Kỳ Kiêu ra đứng dậy, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: "Mày lập tức chuyển tiền, 500 vạn mày không phải không có, đừng để tao nói lần hai, bằng không đích thân tao đưa mày cho cảnh sát, lúc đó muốn đưa tiền cũng không được."

"Kỳ Tế, anh theo người ngoài hố tôi!" Kỳ Kiêu cả giận nói.

Kỳ Tế không để ý hắn, đi đến bên người Thịnh Nam Huyền nắm tay cậu, hắn sợ vì chuyện này mà cậu càng thêm giận hắn: "Là mày tự tìm, tao đếm từ một đến ba, một, hai..."

"Đưa tài khoản." Kỳ Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Hiện đọc số tài khoản, Kỳ Kiêu gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sao điện thoại Lâm Hiên đã có thông báo.

"Đi được chưa?" Kỳ Kiêu nhìn mấy người vây quanh mình, sắp tức chết rồi, chỉ tìm một omega chơi đùa kết quả bay 500 vạn nếu đối phương không phải bạn Thịnh Nam Huyền bây giờ hắn đã sung sướиɠ chín tầng mây.

"Được rồi." Lâm Hiên nói: "Nhưng đừng tưởng thế là xong, tôi sẽ lưu lại chứng cứ, nếu có một ngày chuyện bị tung ra, anh sẽ chết rất khó coi."

"Mày!" Kỳ Kiêu hai tay nắm chặt lại, nếu không phải hắn chỉ có một mình, hắn thật sự muốn gϊếŧ chết omeg trước mặt này, hắn cả giận buông lời đe dọa: "Mày tốt nhất luôn có người che chở, nếu không tao làm chết mày!"

"Không tiễn a." Lâm Hiên nhìn bóng dáng Kỳ Kiêu đi nói.

Thịnh Nam Huyền trong lòng rất khó chịu, ở đây tất cả mọi người đều biết tại sao Lâm Hiên lại đòi tiền thay vì báo cảnh sát, Thịnh Nam Huyền mới về nước phát triển sự nghiệp, bộ phim mới quay được mấy ngày, nếu ngày lúc này tuồn ra thông tin Lâm Hiên bị một alpha suýt chút nữa cưỡng bức, mà alpha này lại là em chồng cũ của đạo diễn Thịnh Nam Huyền, như vậy đối với Thịnh Nam Huyền cùng Lâm Hiên và cả bộ phim sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực, dù cho có người sẽ đồng tình với Lâm Hiên nhưng không thiếu những lời đồn đại vớ vẩn, vẫn là có hại nhiều hơn lợi.

"Lâm Hiên." Thịnh Nam Huyền duỗi tay ôm lấy cậu ta: "Chịu ủy khuất rồi."

Lâm Hiên chôn trong ngực Thịnh Nam Huyền trầm mặc vài giây sau đó cợt nhả nói: "Không ủy khuất, không phải em vừa có thêm 500 vạn sao, lông tóc đều không rơi một cọng, lần này không lỗ. Thịnh ca, anh đừng khó chịu thay em."

Thịnh Nam Huyền xin lỗi: "Thực xin lỗi, là lỗi tôi."

"Anh không sai." Lâm Hiên nhìn thoáng qua Kỳ Tế phía sau, buông Thịnh Nam Huyền ra, cười nói: "Được rôi, Kỳ đại thiếu con mắt sắp bốc hỏa luôn rồi."

Lâm Hiên hướng Kỳ Tế nói: "Kỳ Tế, gói lại mấy món ngon cho tôi, tôi chưa ăn no, món nào đắt nhất gói lại, tôi liền tha thứ cho Kỳ gia các người."