Chương 18: Nghi ngờ

Lâm Hiên mang theo đống đồ ăn đã được gói lại đi theo trợ lý về nhà, Thịnh Nam Huyền không yên tâm, sợ Kỳ Kiêu tìm tới trả thù, cho nên muốn đích thân đưa cậu về nhà, ba ba với anh trai cậu ta đều là alpha còn làm cảnh sát, về nhà sẽ an toàn hơn chút. Lâm Hiên ghét bỏ cậu chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn nghe lời trở về nhà ba mẹ.Trên đường trở về Thịnh Nam Huyền vẫn luôn trầm mặc, Kỳ Tế lái xe, cũng không cợt nhả như bình thường, hắn biết Thịnh Nam Huyền đang tức giận, chỉ là hắn biết Thịnh Nam Huyền sẽ không giận cá chém thớt lên người mình, nhưng có thể sẽ không để ý tới mình để tránh cãi nhau.

Nhưng Kỳ Tế không đành lòng nhìn Thịnh Nam Huyền tức giận, ai kêu chuyện hôm nay do thằng em trai mất dậy của hắn làm ra, dù hắn không định nhận lỗi thay Kỳ Kiêu nhưng nói chung vẫn do người Kỳ gia nhà hắn gây ra.

Tuy rằng hắn là hắn, Kỳ Kiêu là Kỳ Kiêu, hai người vẫn luôn tranh giành đấu đá nhau nhưng Kỳ gia là Kỳ gia, hắn biết Lâm Hiên đòi 500 vạn kia cũng một phần vì hắn họ Kỳ, nếu là một người khác nhất định Lâm Hiên nhất định sẽ tố cáo, nháo đến đúng thì thôi, mà vì hắn họ Kỳ nếu làm quá cổ phiếu Kỳ gia bị giảm sút, bị công chúng tẩy chay.

"Nam Huyền, em đừng tức giận quá, anh cho hắn một bài học hoặc đem tất cả chuyện hôm nay nói cho vợ hắn, vợ hắn như thế nào em cũng biết, không phải đèn cạn dầu, nhất định chỉnh được hắn." Kỳ Tế lái xe tới nhà, quyết định chủ động nói rõ ràng với Thịnh Nam Huyền.

"Làm vậy vẫn liên lụy tới Lâm Hiên?" Thịnh Nam Huyền lắc đầu: "Cho hắn một bài học thì được, đừng nói cho vợ hắn, nữ nhân kia em còn sợ."

"Thế làm như này đi, anh đi tra xem hắn về nước làm gì, bất kể hắn muốn làm gì anh đều giúp em đi quấy rối được không?" Kỳ Tế ôm lấy vai Thịnh Nam Huyền đi vào thang máy.

"Chính anh muốn phá, đừng lôi em làm khiên." Thịnh Nam Huyền hất tay Kỳ Tế ra: "Còn nữa, anh theo em lên làm gì? Đây là nhà em, anh mua biệt thự rồi thi, đi mà ở đấy."

"Còn chưa có bàn giao xong, chờ làm xong em ở với anh nha." Kỳ Tế nói: " Trước sau cái biệt thự kia đều có hoa viên, em không phải muốn trồng hoa, nuôi thú cưng sao? Đều có thể làm a, ở anh không làm được ở đấy em đều có thể làm, tùy hứng làm bậy cũng có thể."

Hai người ra khỏi thang máy, Thịnh Nam Huyền nhập mật mã mở cửa, đứng dựa vào khung cửa nhìn Kỳ Tế nói: "Kỳ Tế, anh xác định không phải về? Sản nghiệp Kỳ gia phần lớn ở Anh, anh không cần vì em.."

"Vợ ơi." Kỳ Tế duỗi tay ôm lấy Thịnh Nam Huyền: "Anh biết em ở Anh không vui, một mình theo anh tới đó, chịu đựng áp lực của Kỳ gia, thậm chí vì vấn đề con cái còn năm lần bảy lượt đòi ly hôn, tuy rằng anh luôn yêu chiều em nhưng anh vẫn đau lòng, cho nên hiện tại đã về, em muốn làm gì thì làm đi, tại sao anh không thê về cùng. Còn tài sản gì đó chỉ tranh thủ thôi, lấy không được thì từ bỏ, em vẫn là quan trọng nhất."

"Kỳ Tế, em..." Nghe Kỳ Tế nói Thịnh Nam Huyền định nói với hắn chuyện mang thai nhưng cậu lại nhìn về miếng băng trên tuyến thể của Kỳ Tế, một góc băng bị bung ra có thể nhìn thấy một vài vết sẹo đang ăn da non, cậu liền giận sôi máu, vẫn thôi đi để tên không biết yêu quý mình này một bài học.

"Vậy em không giận nữa nha." Kỳ Tế buông Thịnh Nam Huyền ra, len luôn vào nhà, hắn sợ Thịnh Nam Huyền cho hắn đứng ngoài cửa luôn.

Thịnh Nam Huyền cười bất đắc dĩ, cậu đem nay tức giận vẫn không phải vì Kỳ Kiêu mà vẫn là do tên hỗn đản Kỳ Tế kia gây ra, thích tự tổn thương mình.

"Vậy anh ngủ ở phòng cho khách đi, đi ngủ sớm một chút, mai em còn phải dậy sớm." Thịnh Nam Huyền lập tức đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Kỳ Tế ngây ngốc nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, có chút mờ mịt, mình vừa mới thâm tình bày tỏ ở kia, còn người này xoay người liền đem mình nhốt ngoài phòng khách, vô tình, bất quá còn tốt ít ra không đem hắn hốt ngoài cửa nhà.

"Nam Huyền, anh vào được không, mang cho em một ly nước ấm." Kỳ Tế tắm rửa xong, bưng một ly nước ấm gõ cửa phòng ngủ chính.

"Cảm ơn." Thịnh Nam HUyền mở cửa, cậu cũng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, toàn thân vẫn còn hơi ẩm, cậu nhận ly nước muốn đóng cửa bị Kỳ Tế chặn lại.

Thịnh Nam Huyền nhàn nhạt nói: "Kỳ Tế, hiện tại hai chúng ta phải bảo trì khoảng cách."

"Nói chuyện chút đi." Kỳ Tế chen vào phòng ngủ ngồi xuống giường nói.

"Nói cái gì?" Thịnh Nam Huyền đem ly nước đặt lên tủ đầu giường, cầm khăn lông lau tóc.

"Tình trạng bệnh của em đột nhiên biến mất? Mấy ngày nay, anh phát hiện em ăn được nhiều hơn cũng không buồn nôn nữa." Kỳ Tế lấy khăn lông giúp Thịnh Nam Huyền lau tóc: "Mấy ngày trước, em ngất xỉu đi bệnh viện có bệnh án không, đưa anh xem, tổng thể không có việ gì thì anh yên tâm rồi."

"Mẹ em cầm rồi, không có ở đây." Thịnh Nam Huyền bao nhiêu kỹ năng diễn chỉ dùng cho giờ phút này, cậu đã ở cùng Kỳ Tế lâu như vậy, lần đầu tiên nói dối vẫn có chút bối rối, bất quá vẫn nghĩ được lý do hợp lí: "Bác sĩ nói em gần đây thiếu chất, lại bị kí©h thí©ɧ mới ngất xỉu, anh cũng không nghĩ xem vì ai em mới tức giận."

Kỳ Tế sờ sờ mũi, chột dạ ho khan hai cái nói: "Anh sai, anh cũng không biết tên nào rảnh rỗi đưa tin. Nhưng em không bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân hả? Kỳ phát tình cũng chưa có tới sao? Theo quy luật trước kia thì đã phải tới rồi chứ, anh vẫn lo nếu không ngày mai anh đưa em đi khám lại."

Thịnh Nam Huyền lại bịa tiếp: "Bác sĩ nói, kỳ phát tình cũng có lúc hôn loạn, giống với ngày hành kinh của phụ nữ vậy, cho nên anh đừng có nhớ thương kỳ phát tình của em để anh tùy ý làm bậy."

Kỳ Tế nói: "Sao em lại nghĩ anh như vậy, anh lo lắng cho thân thể em, nếu anh muốn làm bậy cần chờ tới kỳ phát tình sao? Lúc nào cũng có thể làm."

"Em cảnh cáo anh, không cho anh làm bậy." Thịnh Nam Huyền cảnh cáo nói.

"Đã biết, anh không phải loại người đó, trừ phi vợ đồng ý, bằng không sẽ không chạm em, nhiều lắm ôm một cái thôi." Kỳ Tế cười nói.

"Anh đi ra ngoài đi, ngủ sớm chút." Thịnh Nam Huyền định duỗi tay kéo Kỳ Tế, kết quả bị Kỳ Tế kéo ngược lại, trực tiếp bị ấn trên giường: "Kỳ Tế! Anh vừa mới nói không chạm vào em....ưʍ."

Kỳ Tế cắn nhẹ đôi môi mềm mại của Thịnh Nam Huyền, thâm tình hôn sau một cái, tin tức tố tỏa ra, Kỳ Tế cầm lòng không được đưa tay tiến vào áo ngủ của Thịnh Nam Huyền, mới sờ tới vòng eo đã bị Thịnh Nam Huyền ngăn lại.

"Kỳ Tế, em vẫn chưa hết giận." Thịnh Nam Huyền tránh bàn tay của Kỳ Tế, ngồi dậy chỉ về phía cửa phòng ngủ: "Đi về, em mệt."

"Vợ." Kỳ Tế có ý đồ ở lại.

"Đừng gọi." Thịnh Nam Huyền so với Kỳ Tế cũng chỉ thấp hơn một chút, cậu duỗi tay chọc chọc chỗ tuyến thể của Kỳ Tế: "Tin tức tố tuy rằng không chịu ảnh hưởng nhưng nơi này vừa mới kết vảy, anh cứ dưỡng tốt trước đi, không được nghĩ làm bậy."

"Khó chịu a." Kỳ Tế làm nũng.

"Không được là không được." Thịnh Nam Huyền đẩy hắn ra ngoài: "Anh còn nghĩ làm bậy, em đổi mật mã nhà."

"Ừm." Kỳ Tế còn muốn nói gì đó, cửa phòng đã đóng lại, hắn thở dài một cái, nghĩ lại phản ứng của Thịnh Nam Huyền có chút không bình thường, có gì đó lo lắng.

Nếu là trước kia, chỉ cần mình thả tin tức tố, Thịnh Nam Huyền nhất định phối hợp, mặc dù cả hai đều là alpha, theo lý hai alpha thả tin tức tố sẽ xung đột nhưng mùi của hắn lại là mùi Thịnh Nam Huyền thích, mà ngược lại mùi hoa sen của Thịnh Nam Huyền cũng rất dụ hoặc. Mà hôm nay, sau khi thả tin tức tố, Thịnh Nam Huyền không hề phóng tin tức tố đáp lại mà có chút kháng cự, thậm chí là sợ hãi, giống như muốn che chở cái gì. Kỳ Tế cảm thấy một là Thịnh Nam Huyền không yêu hắn hoặc là có chuyện gì gạt hắn.

Nhất định liên quan tới ngày đó đi bệnh viện.

Kỳ Tế lấy điện thoại gọi thư ký Chu Tín, để cậu ta đi điều tra một chút rốt cuộc hôm đó ở bệnh viện Thịnh Nam Huyền vì sao ngất xỉu.

Chu Tín làm việc nhanh chóng, Kỳ Tế lấy một ly rượu đi đến ban công nhận điện thoại, Chu Tín nói: "Kỳ tổng."

"Ừ, nói đi." Kỳ Tế uống một ngụm rượu, có chút khẩn trương lo sợ Chu Tín mang tới tin tức không tốt.

Chu Tín nói: "Tôi đã tìm người hỏi, Thịnh tiên sinh là bởi vì thân thể thiếu chất lại bị kí©h thí©ɧ nên ngất xỉu, không có gì đáng ngại, yêu cầu cần bổ sung dinh dưỡng."

Cùng với lời Thịnh Nam Huyền nói là giống nhau, chẳng lẽ em ấy không lừa mình, là mình suy nghĩ miên man? Để ý quá nên loạn?

"Cậu chắc chắn?" Kỳ Tế hỏi lại.

Chu Tín nói: "Người tôi hỏi là bác sĩ trực ban ngày hôm đó, nhưng không phỉa bác sĩ chủ trị, cậu ta nói trong hồ sơ bệnh án ghi vậy, chắc sẽ không sai, ít nhất nhìn bên ngoài sẽ không có vấn đề gì. Nếu ngài còn không yên tâm, tôi tra lại lần nữa?"

Kỳ Tế nhíu nhíu mày: "Thôi, không có việc gì, cậu cũng nghỉ ngơi đi."