Chương 10: Xin Chào Anh Họ

Trans & Edit: Quân Ly

Tô Họa nghĩ Cố Bắc Huyền xảy ra chuyện, vội vàng cầm áo khoác đứng lên, không nói một tiếng liền đi ra ngoài.

Trầm Hoài ngồi cùng cô thấy có điểm không đúng, cầm chìa khóa xe lên, đuổi theo, hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Họa miễn cưỡng cười cười, "Em phải đi một chuyến tới Kim Túy, mọi người từ từ ăn."

Trầm Hoài quơ quơ chìa khóa xe trong tay, "Anh đưa em đi."

Tô Họa đang vội nên cũng không từ chối nữa, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Hai mươi phút sau, xe ngừng ở dưới Kim Túy.

Tô Họa xuống xe, bước nhanh vào trong, gió thổi áo khoác dài làm lộ ra đôi chân mảnh khảnh xinh đẹp của cô.

Đi vào thang máy, cô ấn số 3.

Khi đến nơi Tô Họa trực tiếp đẩy cửa đi vào đúng lúc thấy Sở Tỏa Tỏa giơ muỗng canh tới bên miệng Cố Bắc Huyền.

Hai người ngồi sát nhau, khuôn mặt ửng đỏ cô ta, đôi mắt long lanh ánh nước đang đút anh uống canh, khóe mắt đầy dịu dàng.

Tô Họa dừng lại.

Ngón tay nắm chốt cửa trắng bệch, trong lòng giống bị gai đâm vào.

Máu chảy dầm dề, thật đau.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn sang Cố Bắc Huyền.

Mặc dù tay anh cầm ly rượu, nhưng ánh mắt yên lặng, thần thái sáng sủa, nào có say?

Sở Tỏa Tỏa thấy cô tới càng cố tình khıêυ khí©h dán vào người Cố Bắc Huyền, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Tô Họa cười tự giễu một cái.

"Quấy rầy rồi."

Quăng ra những lời này, cô quay đầu bước đi.

Tiêu Dật vội vàng đẩy ghế đuổi theo, kéo tay cô lại, kéo cô đến bên người Cố Bắc Huyền, ấn cô ngồi xuống, "Chị dâu, chị phải ngồi cạnh Huyền ca mới đúng."

Tiêu Dật nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, ám chỉ cô không nên hấp tấp.

Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm vai Tô Họa bị Tiêu Dật vỗ, một giây sau cầm khăn lông xoa xoa vai cô.

Tô Họa cười.

Vai cô bị Tiêu Dật vỗ một cái, anh cảm thấy dơ bẩn.

Vậy anh thì sao?

Anh và Sở Tỏa Tỏa ôm rồi hôn, tình chàng ý thϊếp đút đồ ăn cho nhau, rốt cuộc ai bẩn hơn ai?

Tô Họa mím chặt môi, cô rất sợ há miệng sẽ tuôn ra các loại lời khó nghe.

Kết hôn suốt ba năm, cô chưa từng cãi nhau với anh, cũng chưa bao giờ đỏ mặt. Dù cho hai năm trước chân anh không tốt, tính tình nóng nảy, đập đồ nổi giận cô cũng không nói gì.

Bây giờ sắp ly hôn càng không cần làm quá.

Cô chỉ tự trách mình.

Nghe anh xảy ra chuyện cô không nghĩ ngợi gì liền chạy tới nơi này, tự rước lấy nhục.

Giằng co chốc lát.

Cố Bắc Huyền nghiêng đầu nói với Sở Tỏa Tỏa "Tỏa Tỏa, em đi về trước đi."

Sở Tỏa Tỏa bĩu môi có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đứng lên nói với Tô Họa nói "Chị Tô Họa, chị đừng nóng giận, em với anh Bắc Huyền chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, anh Tiêu Dật có thể làm chứng."

Tiêu Dật ngồi một bên đôi mắt xem thường như muốn trợn lên trời.

Ăn tôm cũng có thể tạo ra xuân cung đồ*, sau đó đút nước, đồ ăn, cái này gọi là chỉ ăn một bữa cơm mà thôi hả?

(*): Xuân Cung Đồ là tập hợp những bức tranh của Nhật Bản mô tả một cách rõ nét cảnh sinh hoạt giữa nam và nữ. Tuy nhiên nó không hề dung tục hay mang tính khiêu da^ʍ mà sở hữu nét nghệ thuật đặc biệt. Tranh cũng gợi lên những nét đẹp vô cùng thâm thúy và đề cao được cái đẹp của người phụ nữ qua từng nét tranh.

Nếu không phải hắn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hai người này sớm muộn cũng củi khô nổi lửa.

Thấy không ai muốn giữ mình lại, Sở Tỏa Tỏa cầm áo khoác lên.

"Choang" một tiếng, vạt áo mắc vào bàn bên cạnh làm cái ly rơi xuống, vỡ thành mấy mảnh.

Sở Tỏa Tỏa bận bịu khom người đi nhặt, ngón trỏ cọ vào một mảnh sắc bén, trong nháy mắt tay chảy máu.

"A" một tiếng thét chói tai, cô ta nắm ngón trỏ, nước mắt lưng tròng, đầu ngón tay run rẩy.

Cô ta đỡ góc bàn, run rẩy nói với Cố Bắc Huyền "Đau, tay em thật là đau, anh Bắc Huyền, anh đưa em tới bệnh viện băng bó một chút được không?"



Tiêu Dật bĩu môi, "Để tôi đưa cô đi. Chị dâu ở chỗ này, cô đừng quấy rầy chị ấy."

Sở Tỏa Tỏa cứng rắn giơ tay dính đầy máu tươi, nắm thật chặt ống tay áo Cố Bắc Huyền không chịu bỏ, ánh mắt đỏ bừng, nũng nịu nhìn chằm chằm anh, điềm đạm đáng yêu, "Bắc Huyền ca, em muốn anh đưa em đi cơ."

Cố Bắc Huyền yên lặng chớp mắt, đứng lên, nói với Tô Họa "Để Tiêu Dật đưa cô về, tôi đưa Tỏa Tỏa đến bệnh viện rồi gặp cô sau."

Dứt lời anh cầm túi của Sở Tỏa Tỏa lên, đỡ bả vai cô ta đi ra ngoài.

Tô Họa lại rất tỉnh táo.

Cô không hoảng hốt không vội vàng gọi cho người phục vụ, ký hóa đơn.

Ký xong cô còn gói thức ăn chưa động tới vào từng cái túi.

Gói xong cô tao nhã lễ phép nói với phục vụ một tiếng “cảm ơn”, đưa cho họ 300 tệ.

Xách túi thức ăn đã gói kỹ, Tô Họa cùng Tiêu Dật đi ra thang máy.

Cô làm như vậy là vì tránh Cố Bắc Huyền và Sở Tỏa Tỏa

Cô không muốn nhìn thấy hai người bọn họ âu yếm, tình chàng ý thϊếp.

Lúc đứng chờ thang máy Tiêu Dật yên lặng nhìn Tô Họa, thở dài, "Chị dâu, chị là người phụ nữ tốt."

"Cảm ơn."

Tô Họa đứng rất thẳng, rất ưu nhã, môi hơi mỉm cười.

"Phụ nữ hoàn hảo đương nhiên rất tốt, nhưng hoàn hảo quá sẽ có điểm không thú vị. Đàn ông luôn thích phụ nữ ở bên ngoài đoan trang hào phóng, nhưng ở nhà nên phóng đãng một chút. Lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, khi nào cần yếu đuối thì phải yếu đuối, da mặt phải lúc mỏng lúc dày. Chị dâu, chị suy nghĩ kỹ hơn chút, nếu không chị không tranh được với Sở Tỏa Tỏa đâu."

Những lời của Tiêu Dật như từ đáy lòng phát ra.

"Sở Tỏa Tỏa phóng đãng lắm sao?"

Tô Họa nhẹ giọng hỏi.

"Con mẹ nó, phóng đãng muốn lên trời."

Nhắc tới cái này, Tiêu Dật liền tức giận, "Nếu vừa rồi không phải chị ngồi bên cạnh thì hai người này chỉ sợ củi khô bén lửa rồi. Chị dâu, chị nhất định phải nghĩ biện pháp giữ được trái tim Huyền ca đó."

Ngón tay Tô Họa dùng sức túi đồ ăn trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô cứ cho là yêu một người chỉ cần thật lòng đối tốt với người đó là được rồi, không nghĩ tới vẫn là không đủ…

Nhưng muốn cô phóng đãng đây là điều không thể.

Cô từ nhỏ lớn lên với ông ngoại bà ngoại, ông ngoại nghiêm túc, bà ngoại đoan trang khéo léo, mẹ lại thẳng tính.

Hai từ “phóng đãng” này cô chưa bao giờ có.

Hai người xuống tầng.

Cố Bắc Huyền không đi mà đứng bên cạnh xe hút thuốc, chờ cô.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Thấy bọn họ đi ra, anh dập tắt điếu thuốc, tiến tới nhẹ nhàng nắm bả vai, hơi cúi người nhìn cô mang theo dịu dàng phi thường, "Tôi sẽ về ngay, cô đừng suy nghĩ nhiều."

Tô Họa cũng khổ sở cười.

Còn không bằng triệt để tổn thương cô một lần, như vậy cô sẽ có lý do hận anh. Nhưng hết lần này tới lần khác anh lễ phép chu đáo, ôn nhu đa tình, ngay cả hận cô cũng không hận nổi.

Cô chỉ có thể bày ra dáng vẻ nửa bình tĩnh nửa giận dỗi nói "Anh mau đưa cô ấy đi bệnh viện đi."

"Được."

Thấy cô không thèm để ý, Cố Bắc Huyền xoay người lên xe. Tài xế khởi động xe đi mất

Tô Họa nhìn Tiêu Dật nói "Tôi và đồng nghiệp đang tụ họp, bữa tối vẫn chưa xong, không cần đưa tiễn nữa, cậu đi làm việc đi."

"Được, chị đừng quên lời em nói, đám người bọn em cũng chỉ nhận một mình chị là chị dâu."

"Cảm ơn."

Tô Họa đi tới xe Trầm Hoài đang đỗ bên đường, lên xe.

Trầm Hoài cho xe chạy, vừa lái xe vừa hỏi "Người đàn ông kia là gì của em?"

"Người nào?"

"Nhị thiếu gia của Cố thị, Cố Bắc Huyền."

Nhất thời Tô Họa không biết trả lời sao cho phải.

Nói là chồng trước đi, nhưng hai người còn chưa ly hôn.



Nói là chồng thì anh đã nói ly hôn rồi, phí ly hôn cũng đã đưa, tim cũng sớm chạy đến bên Sở Tỏa Tỏa.

Tô Họa trầm mặc một hồi, nói "Thân thích."

"Em họ Tô, hắn họ Cố, là anh họ em sao?"

Tô Họa hoảng hốt ừ một tiếng.

Ba năm đó bởi vì chân Cố Bắc Huyền bị thương nên chỉ có thể ngồi xe lăn, không tiện làm hôn lễ, hai người cũng chỉ lĩnh chứng, trừ người rất gần gũi thì không ai biết bọn họ kết hôn rồi.

Giờ sắp ly hôn càng không cần phải gióng trống khua chiêng đi khắp nơi nói là vợ chồng, anh họ liền là anh họ đi.

Thấy cô buồn phiền, Trầm Hoài hỏi "Em không sao chứ?"

"Không sao."

"Nói dối, rõ ràng tâm sự nặng nề."

"Trầm thiếu, đàn ông các anh thích kiểu phụ nữ như nào?"

Trong lòng Tô Họa đầy vướng mắc.

Trầm Hoài cười một tiếng, "Có người thì thích tròn tròn một chút, có người thích yếu gầy, còn anh...."

Ánh mắt Trầm Hoài len lén nhìn gò má của cô.

Mặt trái xoan trắng nõn đều đặn, mắt to long lanh, lông mi dài mỏng giống như cánh bướm.

Đèn đường xuyên qua cửa kính xe vụn vặt hắt lên mặt cô, mờ mờ ảo ảo có chút không thật, cô đẹp giống như một bức tranh.

Tim Trầm Hoài dừng nửa nhịp, nói "Tôi hâm mộ người phụ nữ giống Tô tiểu thư, ôn nhu trầm tĩnh, đẹp mà không tự đại, rõ ràng cả người đầy tài hoa cũng không khoe khoang, không kiêu ngạo."

Tô Họa vui vẻ cười một chút.

Hóa ra vẫn có đàn ông thích phụ nữ như cô.

Hóa ra được người khác thích, không cần phải mệt mỏi như vậy….

Cô không cần phóng đãng, nũng nịu, da mặt dày, thủ đoạn, nhưng vẫn có người thích cô.

"Chẳng qua chỉ là một người tu bổ cổ họa, nào có khoa trương như anh nói?"

Tâm tình Tô Họa tốt hơn chút.

"Không khoa trương chút nào, tài tu bổ của em xứng đáng là người đứng đầu trong nghề. Rất nhiều chuyên gia làm cả đời cũng không đạt được như em."

"Trầm thiếu quá khen. Em từ mấy tuổi liền theo ông ngoại học làm, ông vừa mắng vừa nắm tay dạy em, cộng thêm tuổi còn nhỏ học gì cũng nhanh, cơ hội luyện tập cũng nhiều. Nếu như còn không làm tốt chẳng phải là có lỗi với ông ngoại rồi?"

"Thiên phú và nỗ lực cũng rất quan trọng, còn có tính cách. Tu bổ cổ họa cần phải kiên nhẫn, người trẻ tuổi bây giờ không mấy ai muốn học, cũng sắp thất truyền."

"Cũng phải."

Xe vừa rẽ qua khúc cua, Tô Họa nói "Đưa em về nhà được không? Em không muốn về nhà hàng."

"Được."

Đến tiểu khu nhà Tô Họa.

Tô Họa xách túi thức ăn, xuống xe.

Trầm Hoài cũng đi theo xuống xe, "Quá muộn rồi, anh đưa em lên tầng."

"Cảm ơn anh."

Trầm Hoài xách túi thức ăn trong tay Tô Họa, cười một tiếng, từ nhỏ đến lớn xung quanh hắn đều là tiểu thư thiếu gia nhà giàu, lần đầu tiên thấy người gói thức ăn về.

Tu bổ cổ họa là một việc cần sự chuyên nghiệp, nhân tài khan hiếm, hắn cho cô tiền lương cực cao, theo lý thuyết không nên tiết kiệm như vậy.

Đưa Tô Họa đưa đến cửa nhà, Trầm Hoài không muốn đi, kéo cô nói một hồi, đa số đều nói về công việc.

Ánh trăng thật đẹp, dù chỉ là cùng cô trò chuyện tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tô Họa cứng đờ.

Một bóng người cao thẳng từ xa đi đến gần, tới chỗ bọn họ.

Người nọ vóc dáng cực cao, đường nét rõ ràng, rất mị lực, dù cách xa như vậy Tô Họa cũng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đó là Cố Bắc Huyền.

Cô âm thầm buồn bực, không phải anh đưa Sở Tỏa Tỏa đi bệnh viện sao? Sao lại về nhanh như vậy?

Phát hiện ra sự khác lạ của cô, Trầm Hoài quay đầu lại nhìn, cười nói "Anh họ em tới."

Tô Họa ngừng một lát, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đợi Cố Bắc Huyền đến gần, Trầm Hoài đưa tay phải ra, tao nhã lễ phép nói "Anh là anh họ Tô Họa phải không. Chào anh, tôi là đồng nghiệp của em ấy, Trầm Hoài."

Tròng mắt Cố Bắc Huyền nhìn về phía Tô Họa, ánh mắt lạnh lẽo đóng băng, "Tôi là anh họ cô?"