Chương 9: Khẩn Cấp

Trans & Edit: Quân Ly

Trở về công ty, bận bịu đến chạng vạng tối.

Cố Bắc Huyền giơ tay lên kéo cà vạt, mắt lạnh lùng nhìn về phía trợ lý, "Việc kêu cậu tra, đã tra được chưa?"

Trợ lý nói "Cố tổng, Trầm Hoài không có nhũ danh, người nhà đều gọi là Trầm Hoài, hoặc là Tiểu Hoài."

Lãnh ý đáy mắt Cố Bắc Huyền phai nhạt chút, tựa hồ cũng nằm trong dự liệu.

A Nghiêu là người đàn ông Tô Họa chôn sâu trong tim, trước khi ly hôn cô sẽ không hẹn hò cùng với hắn ta.

Mặc dù tuổi cô không lớn lắm, nhưng làm việc luôn luôn có chừng mực.

Cố Bắc Huyền đẩy ghế, đứng lên, một tay cài khuy âu phục, nói "Tiệc xã giao cùng Hoắc tổng tối nay đổi người khác đi, tôi còn có việc."

"Vâng, Cố tổng."

Trợ lý giúp anh thu thập văn kiện trên bàn.

Rời đi khỏi cao ốc Cố thị, Cố Bắc Huyền lái xe tới đến phố đồ cổ.

Hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời dần tối.

Anh ngồi ở trong xe, gọi điện thoại cho Tô Họa, "Tôi ở ngoài tiệm của cô, ra đây đi."

Trong điện thoại truyền tới giọng nói kinh ngạc của Tô Họa, "Chúng tôi ăn cơm bên ngoài rồi."

"Có ai?"

"Tất cả đồng nghiệp trong tiệm."

"Trầm Hoài cũng ở đó?"

"Ừ, anh ấy là chủ tiệm của chúng tôi."

Nghĩ đến buổi trưa hai người cùng nhau cười cười nói nói, Cố Bắc Huyền có chút không vui, giọng nói lại vẫn không nửa điểm gợn sóng, "Ăn xong gọi cho tôi, tôi đi đón cô."

"Cảm ơn." Giọng cô hời hợt, giống như là cố ý đặt khoảng cách với anh.

Cố Bắc Huyền nghe có chút không thoải mái, tay cầm điện thoại hơi xiết chặt.

Bấm điện thoại, anh tìm số của Tiêu Dật gọi đi, "Đi uống rượu."

"Anh à, lúc này mới mấy giờ mà đã uống rượu hả?" Giọng nói Tiêu Dật lười biếng, tựa hồ còn chưa dậy.

Giọng nói Cố Bắc Huyền lưu loát "Mang con dấu và hợp đồng bán đất tới, trong vòng nửa giờ đến Kim Túy, quá hạn không chờ."

Tiêu Dật nghe vậy hết buồn ngủ, "Được rồi! Anh đợi chút, lập tức đến!"

Nửa giờ sau, tại Kim Túy.

Trong phòng có khoảng 5 người bận rộn ký hợp đồng, làm thủ tục, chuyển tiền.

Làm xong, tất cả mọi người đều đi ra, chỉ còn lại Cố Bắc Huyền và Tiêu Dật.

Người đàn ông tuấn tú có chút không đứng đắn khoác tay lên ghế dựa, cặp mắt đào hoa quan sát Cố Bắc Huyền, "Tâm trạng không tốt?"



Cố Bắc Huyền uống rượu, hời hợt, "Không."

Những ngón tay cầm ly rượu thon dài, trông rất đẹp.

"Thôi đi, bình thường đâu có gọi em ra uống rượu, còn không cái gì? Người khác tâm trạng không tốt thì ra ngoài tìm đàn bà mua vui, anh thì ngược lại, trực tiếp mua đất, ký hợp đồng. Lần sau tâm trạng không tốt còn nhớ tìm em, trong tay lão gia tử nhà em còn vài miếng đất tốt." Tiêu Dật nhạo báng.

"Bớt nghĩ tôi là người tiêu tiền như rác. Cái hợp đồng này vốn đã định ký, chẳng qua ký trước một tuần."

Cố Bắc Huyền buông ly rượu xuống.

Tiêu Dật cầm chai rượu trắng lên, rót thêm rượu cho anh, "Nghe nói Sở Tỏa Tỏa về nước, hai người gần đây rất thân?"

Mắt Cố Bắc Huyền nhìn hắn, "Muốn nói cái gì cứ nói thẳng."

"Tô Họa là cô gái tốt, đừng phụ lòng cô ấy." Ánh mắt Tiêu Dật nhìn chăm chú vào anh, dáng vẻ đứng đắn hiếm thấy.

Ngón tay Cố Bắc Huyền nhẹ gõ mặt bàn, cười nhạt, "Năm đó tôi muốn kết hôn là ai chê cô ấy không xứng với tôi, bây giờ thay đổi à?"

"Khi đó em cho là cô ấy chỉ ham hư vinh, vì tiền người nào cũng gả được. Sau đó em mới thấy không phải, cô ấy đối với anh là thật tâm thật ý. Nếu là phụ nữ ham hư vinh, trong thời gian ngắn mò được tiền liền chạy, sẽ không làm trâu làm ngựa chăm sóc anh lâu như vậy."

Con ngươi Cố Bắc Huyền tối om om, "Cô ấy rất tốt."

"Vậy anh còn..."

Đôi mắt Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm vào cái ly màu trong suốt, giọng vô cùng nhạt nhẽo, "Một cô gái ưu tú, ba năm trước bởi vì nhà thiếu tiền, không còn cách nào mới kết hôn với tôi, ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định rất ủy khuất. Bây giờ tôi không muốn lại khiến cô ấy buồn khổ."

Tiêu Dật kinh ngạc, "Bởi lý do này, anh muốn ly hôn với cô ấy?"

"Ừm."

Tiêu Dật tiếc nuối, "Cô gái tốt như vậy, anh chịu buông tay à?"

"Nếu không thì sao?" Sắc mặt Cố Bắc Huyền thâm trầm.

Cũng không thể một mực trói cô ở bên người, nhìn cô gặp ác mộng, trong mộng luôn miệng gọi anh A Nghiêu.

Anh không muốn để cô như vậy.

Cũng không chịu nổi loại sỉ nhục đó, anh là đàn ông, một người đàn ông sẽ không thể chịu được người phụ nữ của mình nhớ thương người khác.

Nhưng muốn buông tay, lại không bỏ được.

Thật mâu thuẫn.

Cố Bắc Huyền cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Rượu trắng cay đắng trôi qua cổ họng.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới một tràng gõ cửa.

Tiêu Dật hô "Mời vào."

Người kia đẩy cửa vào. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan kiều diễm làm người hài lòng, cô ta mặc chiếc áo sơ mi công chúa tay bồng màu trắng sơ vin với chiếc váy bó sát, đeo trang sức của Cartier, khoác áo Chanel và túi Hermes đắt tiền. Là Sở Tỏa Tỏa tới.

Thấy cô ta, ánh mắt Cố Bắc Huyền chợt lạnh "Em tới đây làm gì?"

Sở Tỏa Tỏa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, khoác tay lên ghế dựa anh đang ngồi, cúi người, môi đỏ mọng thổi khí bên tai anh, "Nghe nói anh Bắc Huyền cũng ở đây ăn cơm, em tới chào hỏi."

Tai Cố Bắc Huyền bị cô ta thổi khí vào làm ngứa ngáy, anh ngồi dịch sang bên kia tránh đi, thấy cô ta không có ý rời đi, anh nhàn nhạt nói "Ngồi đi."



"Cảm ơn anh Bắc Huyền." Sở Tỏa Tỏa kéo ghế ra ngồi xuống, vắt áo khoác lên ghế.

Người phục vụ lập tức mang một bộ chén đĩa tới.

Cố Bắc Huyền đẩy thực đơn tới trước mặt cô ta, "Muốn ăn cái gì tự mình gọi."

Sở Tỏa Tỏa nhìn một bàn đầy thức ăn, đẩy thực đơn ra, ngọt ngào cười một tiếng, "Không cần chọn, anh Bắc Huyền thích ăn gì, em cũng thích."

Tiêu Dật giơ tay lên xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.

Sở Tỏa Tỏa chuyển đĩa tôm tới trước mặt mình, mắt to yêu kiều nhìn Cố Bắc Huyền, "Anh Bắc Huyền, em muốn ăn tôm."

Tiêu Dật bĩu môi một cái, "Cô không có tay à?"

Sở Tỏa Tỏa phồng má, ủy khuất nói "Em lớn như vậy cũng chưa từng phải tự bóc tôm, ở nhà là ba mẹ bóc cho. Trước kia cùng anh Bắc Huyền đi ăn cơm đều là anh ấy bóc."

Cô ta đưa tay kéo cánh tay Cố Bắc Huyền nũng nịu, "Anh Bắc Huyền, em muốn ăn tôm anh bóc, anh bóc giúp em đi."

Ánh mắt Cố Bắc Huyền nhàn nhạt liếc cô ta một cái, rút tay tay ra, lấy găng tay ni lông trên bàn đeo vào, cầm một con tôm từ trong đĩa ra từ từ bóc.

Trong đầu bỗng dưng hiện ra hình ảnh Tô Họa bóc tôm cho anh.

Tay cô vô cùng khéo léo, thịt tôm và vỏ tách rời nhưng vỏ tôm vẫn hoàn chỉnh.

Anh thử qua mấy lần cũng không làm được.

Bóc xong một con, anh đưa tay muốn để vào đĩa của Sở Tỏa Tỏa.

Đột nhiên Sở Tỏa Tỏa cúi người xuống, dùng miệng tiếp lấy con tôm trong tay anh, cố ý ngậm cả ngón tay anh.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh ngón tay anh, khẽ hôn nhẹ.

Ánh mắt ướŧ áŧ nhìn anh như mời gọi.

Rất nhanh cô ta bỏ tay Cố Bắc Huyền ra, cười quyến rũ một tiếng, răng khẽ cắn tôm trong miệng, dịu dàng nói "Tôm anh Bắc Huyền tự tay bóc ăn thật ngon."

Cố Bắc Huyền dừng lại một chút, không rõ mình có cảm giác gì.

Anh vứt găng tay qua một bên.

Lại cầm khăn lông trên bàn xoa xoa ngón tay bị cô ta ngậm.

Cả người Tiêu Dật nổi lên một tầng da gà, thật muốn tát Sở Tỏa Tỏa một cái, người ta còn chưa ly hôn, cô ta đã quyến rũ lên tận mặt!

Ngay trước mặt hắn quyến rũ, coi hắn là không khí à?

Tiêu Dật cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho chị dâu, ‘chồng chị uống nhiều rồi, đang bất tỉnh, mau tới đón anh ấy. Bọn tôi đang ở tầng ba Kim Túy."

Tô Họa đang tụ tập cùng đồng nghiệp bỗng nhận được tin nhắn Tiêu Dật gửi tới, cô gọi điện muốn hỏi rõ một chút.

Bởi vì tửu lượng của Cố Bắc Huyền cũng không tệ, trong ấn tượng của cô anh chưa bao giờ bất tỉnh.

Điện thoại vang lên một tiếng liền bị Tiêu Dật cúp.

Tô Họa tìm số Cố Bắc Huyền, vừa muốn gọi thì Tiêu Dật lại nhắn tin ‘chị dâu nhanh tới! Mau mau mau! Hết sức khẩn cấp!’

Trong lòng Tô Họa có chút lo lắng.