Chương 17: Tìm Kiếm Cả Đêm

Trans & Edit: Quân Ly

Sắc mặt Cố Bắc Huyền trở nên khó coi.

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho vệ sĩ: "Để các cậu trông coi Tô Họa mà giờ người đâu rồi?!"

Vệ sĩ một mực cung kính nói "Thiếu phu nhân nói chúng tôi trông cô ấy nhiều ngày vất vả nên cho chúng tôi hai ngày nghỉ ngơi, còn nói là ý của anh."

Khóe miệng Cố Bắc Huyền giật giật, muốn cười mà cười không nổi.

Người phụ nữ ôn nhu khôn khéo này dám truyền mệnh lệnh giả.

Anh lạnh giọng hỏi "Cô ấy đi đâu?"

Nghe ra anh không vui, vệ sĩ cẩn thận trả lời, "Thiếu phu nhân chưa nói."

Cố Bắc Huyền ngắt điện thoại, lại gọi cho thím Liễu.

Bà ấy cũng tắt máy.

Cố Bắc Huyền cau mày phân phó trợ lý, “Đi tra tất cả camera an ninh của bệnh viện cho tôi."

"Vâng Cố tổng." Trợ lý lập tức dẫn người đi.

Mười phút sau.

Trợ lý gọi điện thoại tới nói, "Cố tổng, những camera nào có thể nhìn thấy Thiếu phu nhân đều bị xoá hết rồi."

Bàn tay Cố Bắc Huyền cầm điện thoại dần dần dùng sức, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại.

Trầm tư chốc lát, anh đứng lên, đi tới một khoa khác trong bệnh viện.

Đi tới phòng bệnh bà ngoại Tô Hoạ anh gõ cửa rồi đi vào.

Tô Bội Lan đang kéo chăn cho mẹ mình.

Thấy Cố Bắc Huyền, bà nhìn anh mặt không biểu tình hỏi,"Có chuyện gì không?"

Cố Bắc Huyền nhẹ giọng nói, "Mẹ, Tô Họa xuất viện, mẹ biết cô ấy đi đâu không?"

Tô Bội Lan liền cười, "Cậu là chồng nó, cậu không biết nó đi đâu, tôi làm sao mà biết được?"

"Cô ấy hiểu lầm con, có lẽ cô ấy còn giận dỗi nhưng không biết đã chạy đi đâu. Một cô gái nhỏ trên tay còn bị thương chạy loạn khắp nơi rất nguy hiểm. Mong mẹ nói cho con cô ấy ở chỗ nào, con đi tìm cô ấy."

Lời nói của anh rất khách khí, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý ra lệnh.

Cái loại khí chất và thái độ đó là bẩm sinh.

Tô Bội Lan đã từng trải qua nhiều chuyện nên cũng nhận ra khí thế đó.

Bà kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt khinh thường nhìn anh, "Hai năm trước thân thể cậu không tốt, tính khí nóng nảy, khó hầu hạ như vậy mà con gái tôi cũng không rời bỏ. Ngày đêm làm trâu ngựa cho cậu, một lòng một dạ. Thế mà bây giờ lại bỏ đi, phải uất ức lớn tới cỡ nào thì nó mới bỏ đi chứ!"

Cố Bắc Huyền mím môi không nói.

Tô Bội Lan cười tự giễu một cái, "Cũng đúng thôi, con gái tôi ở trong mắt cậu chỉ là một bảo mẫu. Bây giờ chân cậu khỏe rồi, không cần bảo mẫu nữa, dĩ nhiên là không muốn nó."

Cố Bắc Huyền nói, "Từ trước tới nay con chưa từng xem cô ấy như bảo mẫu."

Tô Bội Lan nhìn anh một cái, "Không cần nói lời dễ nghe. Khi cần thì đối xử tốt với người ta; không muốn nữa thì đòi ly hôn. Con gái tôi dáng dấp đẹp, tính khí tốt, thông minh, lại có một tay thủ nghệ giỏi. Ly hôn mà thôi, nó cũng mới 23 tuổi, muốn nam nhân nào mà chẳng tìm được? Bây giờ ly hôn nhiều lắm, căn bản cũng chẳng phải chuyện gì to tát."



Cố Bắc Huyền cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, anh lãnh đạm nói, "Mẹ nghỉ ngơi trước, con đi tìm cô ấy."

Anh xoay người rời đi.

Khi đóng cửa tiếng vang không nhỏ.

Tô Bội Lan "chậc chậc" hai tiếng, nói với mẹ mình mơ màng ngủ trên giường bệnh, "Mẹ, mẹ xem tính khí của cậu ta kìa, con mới nói mấy câu mà đã tức giận đập cửa đi. Tiểu Họa đi theo cậu ta, không chừng phải chịu biết bao nhiêu uất ức rồi."

Bà giật giật mí mắt, không lên tiếng.

"Năm đó nó kết hôn, những thân thích sau lưng cũng cười nhạo con, vì tiền mà đem bán con gái cho một người tàn phế. Thật vất vả cậu ta mới đứng được dậy, con còn cho là ngày tháng tốt đẹp của Tiểu Họa sắp tới rồi, không nghĩ tới cậu ta lại không an phận như vậy. Hôn nhân không môn đăng hộ đối chính là bị người kia xem thường, muốn bắt nạt thì bắt nạt, muốn khinh thì khinh." Tô Bội Lan quay lưng lại, len lén xoa xoa khóe mắt.

Bà ngoại thở dài, chậm nửa nhịp nói, “Là mẹ liên lụy đến nó."

"Mẹ, mẹ mau đừng nói như vậy, là do con không có bản lĩnh." Cổ họng Tô Bội Lan nghẹn lại.

Cùng lúc đó Cố Bắc Huyền dẫn người tìm toàn bộ chỗ Tô Họa có thể đi một lần, nhưng đến tận đêm khuya vẫn chưa tìm được.

Nửa đêm, anh nằm trên giường lớn trằn trọc trở mình, không ngủ được.

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ đến một chỗ.

Anh lập tức mặc quần áo vào, mang theo người đi suốt đêm đến thôn Tô.

Thôn Tô nằm dưới chân núi, là nhà của ông ngoại Tô Họa.

Tô Họa từ nhỏ lớn lên ở nơi đó.

Đường xá xa xôi nên khi đến thôn đã là ba bốn giờ sáng.

Cố Bắc Huyền xuống xe đi vào, đẩy cửa nhưng cửa khóa rồi.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Tô Họa lúc này vẫn còn ngủ, anh không muốn đánh thức cô. Anh quay lại xe, ngồi xuống ghê nhắm mắt lại.

Dày vò lâu như vậy, cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt một chút đã ngủ. Chờ khi mở mắt ra trời đã sáng choang.

Cố Bắc Huyền đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Vệ sĩ vội vàng đi tới nói, "Cố tổng, trong sân có người nói chuyện, nghe rất giống giọng Thiếu phu nhân."

Cố Bắc Huyền khẽ gật đầu, đi tới trước cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.

Lần này, cửa mở ra.

Anh quét mắt nhìn qua, sân rất lớn. Nơi này rất lâu không người ở, cỏ dại mọc um tùm ở góc tường.

Phía đông có một cây hoa lê đang nở rộ.

Dưới tàng cây có một cô gái đoan trang ngồi đó.

Cô ấy mặc một chiếc áo len màu trắng, thân hình mảnh khảnh, tóc đen yêu kiều, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Có gió thổi qua, hoa lê trắng như tuyết rơi lả tả xuống tóc cô đẹp giống như một bức họa.

Bên cạnh có một nam nhân mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đang khom người giúp cô bôi thuốc lên tay.

Hai người nhẹ giọng nói đùa ngay cả có người tiến vào cũng không phát hiện.



Cô gái ấy chính là Tô Họa mà anh tìm từ sáng tới đêm khuya.

Nam nhân kia chính là Trầm Hoài.

Ánh mắt Cố Bắc Huyền thay đổi, là cái loại lạnh lùng không thể diễn tả, khóe môi nhếch lên mang theo mấy phần tự giễu, lãnh đạm nhìn hai người.

Hồi lâu sau anh mới đè xuống tức giận, mở miệng nói, "Tô Họa, tới nhà ông ngoại sao không nói với anh một tiếng?"

Tô Họa lúc này mới chú ý tới anh, đưa mắt nhìn.

Giọng nói cô bình tĩnh, "Ngài quá bận rộn, tôi không tiện quấy rầy."

Cô đổi xưng hô từ “anh” thành "ngài", muốn giữ khoảng cách với anh.

Trầm Hoài xoay người nhìn, biểu cảm của hắn có vẻ ngoài ý muốn, cười nói "Anh họ, anh tới rồi? Mau vào đây."

Cố Bắc Huyền lãnh đạm nhìn hắn một cái, đi về phía Tô Họa.

Anh nhìn cô mỉm cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười nào, "Từ trưa hôm qua anh đã tìm em đến tận bây giờ."

"Ngài không cần phí tâm như vậy." Tô Họa lãnh đạm hời hợt cười.

Trong đôi mắt đen nhánh là ý chí quật cường.

"Ngày đó Tỏa Tỏa muốn đi vệ sinh, khi xuống giường không cẩn thận bị ngã, anh đỡ cô ấy một cái. Son môi liền dính vào áo sơ mi, lúc ấy không chú ý, buổi tối cởi ra mới phát hiện."

"Ngài không cần giải thích với tôi." Giọng nói Tô Họa có chút qua loa lấy lệ.

Những chi tiết này cô đã nghe nhiều rồi nên theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn.

Lần này không chào hỏi đã đi là bởi vì quá buồn phiền. Không đơn thuần bởi vì vết son môi kia.

Ba năm kết hôn, hai người cũng coi là tương kính như tân, cô không muốn cãi nhau với anh, nhưng thật sự trong lòng rất khó chịu nên chỉ có thể rời đi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Cố Bắc Huyền dừng lại một chút, "Tay Tỏa Tỏa bị cái người tên A Nghiêu kia đập nát. Cô ấy vốn bị bệnh uất ức nặng, lần bị thương này càng khiến căn bệnh đó trở nên tệ hơn. Anh lo lắng cô ấy nghĩ không thông lại tự sát, vì vậy vội vã tới xem lần nữa."

Tô Họa trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi đứng lên nói, "Mời ngài cùng tôi tới một chỗ."

Cố Bắc Huyền nhàn nhạt “ừ” một tiếng rồi đi theo sau cô.

Hai người ra cửa, một trước một sau, đi tới phía sau thôn.

Đường ở nông thôn đều là đường đất, mùa xuân gió lớn, bụi đất tung bay.

Đi ước chừng mười mấy phút thì tới một rừng liễu.

Cây liễu rậm rạp, nhánh cây nhỏ dài theo gió đung đưa.

Dưới tàng cây là rậm rạp chằng chịt những ngôi mộ.

Cho dù ban ngày nhưng nơi này âm khí dày đặc, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn nơi khác rất nhiều.

Thỉnh thoảng có một hai con quạ đen từ đỉnh đầu lướt qua, phát ra tiếng kêu thê lương.

Tô Họa không cảm thấy sợ chút nào, đưa anh lượn quanh một vòng tới trước một ngôi mộ, cô đứng yên, nhìn chằm chằm ngôi mộ, ánh mắt dần dần bi thương.

Một lúc sau cô nhẹ nhàng nói, "A Nghiêu ở chỗ này."