Chương 18: Ngoan Ngoãn Há Miệng

Trans & Edit: Quân Ly

“Anh ấy đã chết rồi, một người chết không thể nào đánh người khác. Người đập tay Sở Toả Toả là người khác, còn người đó là ai, tại sao lại trả thù cô ấy, tôi thật sự không biết." Tô Hoạ cố gắng hết sức bình tĩnh, đôi mắt đã ngấn lệ.

Cố Bắc Huyền nhìn ngôi mộ.

Đó là một ngôi mộ tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.

Hình như ngôi mộ có từ mấy năm trước rồi, trước mộ có một bó hoa dại khô héo, trên đất có vài tờ tiền giấy đã cháy xém.

Ngôi mộ đơn sơ tới nỗi chỉ dùng đất đắp lên, ngay cả bia mộ cũng không có.

Không nhìn ra là ai.

Cố Bắc Huyền nhếch môi, nhớ lại lúc trước anh từng hỏi A Nghiêu là ai nhưng cô tránh không trả lời.

Sau khi có tấm ảnh bóng lưng của A Nghiêu kia thì cô tìm một ngôi mộ hoang sơ qua loa lấy lệ trả lời anh.

Cô không biết, lần đầu tiên cô gọi “anh A Nghiêu” trong mơ anh đã cho người tới cái thôn nhỏ này âm thầm điều tra A Nghiêu.

Toàn thôn 98 hộ, bất luận là trai gái hay già trẻ, tất cả mọi người đều nhất trí trong thôn không có người nào tên A Nghiêu.

Cho nên ngôi mộ này trong thôn căn bản không thể nào là A Nghiêu.

Cô là người luôn chân thành, thành khẩn nhưng hôm nay lại làm trái lại để bảo vệ A Nghiêu của cô.

Trong lòng Cố Bắc Huyền rất không thoải mái, tức giận đến nỗi mơ hồ.

Anh ngẩng đầu muốn mở miệng vạch trần lời nói dối của cô.

Ánh mắt cô chẳng biết lúc nào đã ứa hai hàng lệ, ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, vẻ mặt bi thương.

Cơn gió thổi qua, cơ thể cô đã tàn kiệt sức lực lảo đảo như muốn ngã.

Lập tức trong lòng anh liền khơi dậy một sự mong muốn bảo vệ cô.

Anh mềm lòng, cơn tức giận cũng giảm bớt.

Anh giơ tay lên ôm cô vào trong ngực, giọng nói ôn nhu, "Được, tôi không hỏi nữa, cô đừng khóc."

Mặt Tô Họa dán vào ngực Cố Bắc Huyền, im lặng khóc.

Rất nhanh nơi đó thấm ướt nước mắt, bả vai cô khẽ run.

Cố Bắc Huyền âu yếm vuốt ve lưng cô, giọng quở trách mang chút cưng chiều, "Lần sau đi đâu cũng nên nói với tôi một tiếng được không?"

Tô Họa không lên tiếng.

Bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang "ục ục”, ở chốn yên tĩnh hoang dã này tiếng vang lại rõ ràng hơn.

Cố Bắc Huyền khẽ cười một tiếng, cho tới bây giờ mới thấy đói.

Tô Họa chậm nửa nhịp mới phản ứng được.

Cô giơ tay lên dụi mắt một cái, ngửa đầu nhìn anh, "Là bụng anh kêu sao? Anh đói à?"

"Đúng vậy, từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, một miếng cơm cũng không ăn, có thể không đói bụng sao?" Anh khẽ nhếch môi giọng nói có chút uất ức.

"Tại sao không ăn cơm?"

"Cô mất tích, tôi chỉ lo dẫn người tìm cô khắp nơi, nào có tâm tư để ăn cơm?"

Tô Họa không kiềm lòng có chút thương xót anh.

Cố Bắc Huyền như vậy rất dễ dàng khiến cho Tô Hoạ cảm thấy anh quan tâm đến cô.

Nhưng lần trước cô cũng nghĩ như vậy anh lại đề nghị ly hôn với cô vì Sở Tỏa Tỏa.

"Chúng ta về ăn cơm đi, có lẽ thím Liễu đã nấu cơm xong rồi." Tô Họa nhẹ giọng nói.



Cố Bắc Huyền hơi dừng lại một chút, “ừ” một tiếng.

Hai người cùng sánh vai đi vào thôn.

Về đến nhà.

Trầm Hoài đang ở trong sân, thím Liễu bưng bát từ trong phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy Trầm Hoài, Cố Bắc Huyền đưa tay ra cầm tay Tô Hoạ.

Tô Họa muốn rút tay ra nhưng Cố Bắc Huyền không cho cô rút tay về.

Tầm mắt Trầm Hoài nhìn vào tay hai người đang đan vào nhau, ánh mắt thoáng tối sầm. Thím Liễu thấy Cố Bắc Huyền, có chút sợ sệt nói, "Cố tổng, hôm qua điện thoại của tôi hết pin nên không nhận được cuộc gọi của anh."

Nhưng Cố Bắc Huyền không để ý nhiều, “Không sao, ăn cơm đi."

Mấy người ngồi xuống. Cố Bắc Huyền cầm một quả trứng gà bóc cho Tô Hoạ, để vào bát trước mặt cô, "Ăn đi.”

Tô Họa đưa lại quả trứng cho anh, "Anh đói thì anh ăn trước đi."

Trầm Hoài cười nhạt nói, “Anh em hai người tình cảm thật tốt."

Ánh mắt Cố Bắc Huyền lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, "Tôi là....."

“Anh họ, anh ấy là họ hàng xa của em.” Tô Hoạ cắt lời Cố Bắc Huyền, thở dài nói, “Em là thân thích nghèo ở nông thôn của anh ấy, trước kia từng làm bảo mẫu ba năm cho anh ấy, phụ trách chăm sóc áo cơm cuộc sống thường ngày.”

Trầm Hoài rất lấy làm tiếc, "Rõ ràng em có tay nghề tốt như vậy mà lại đi làm bảo mẫu, thật đáng tiếc."

Tô Họa nhẹ nhàng liếc Cố Bắc Huyền, trả lời một cách đầy ẩn ý, "Cũng khá tốt, nhà anh ấy trả lương cũng khá cao."

Vừa mới dứt lời cô cảm giác trên đùi bỗng nhiên có một bàn tay.

Ngay sau đó, cái tay kia bàn nhéo chân cô một cái, có chút nhột, có chút hư hỏng.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Hành động ấy khiến tai cô đỏ lên, cô nghiêng đầu âm thầm liếc Cố Bắc Huyền một cái, tỏ ý muốn anh bỏ tay ra.

Nhưng khuôn mặt anh vẫn nghiêm trang, cầm muỗng ung dung thong thả uống cháo, lối ăn vô cùng lịch sự.

Một chút cũng không nhìn ra được động tác nhỏ dưới bàn.

Tô Họa đưa tay cầm lấy bàn tay không an phận kia, muốn bỏ tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt tay.

Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Đã vậy anh còn dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ bàn tay cô.

Hành động nhỏ vậy làm tay cô đổ mồ hôi.

Một tay Tô Họa bị thương, một tay khác bị Cố Bắc Huyền cầm, không có cách nào ăn cơm.

Chỉ có thể ngồi ngay ngắn ở đó, không nhúc nhích.

Cố Bắc Huyền nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười, cố ý hỏi, "Họa Họa, sao em không ăn?"

Bình thường anh đều gọi cô là Tô Họa, nhưng lúc này lại cố ý gọi là "Họa Họa".

Tô Họa giả bộ cáu giận trợn mắt nhìn anh một cái.

Cố Bắc Huyền cười lớn, "Không ăn là muốn chờ anh họ đút cho em à?"

Anh dùng muỗng mình đã ăn múc một ít cháo, còn dùng miệng thử nhiệt độ, đưa tới trước miệng Tô Họa, "Ngoan ngoãn há miệng, anh họ đút cho em."

Giọng nói kia ba phần mập mờ, ba phần câu dẫn, càng nhiều hơn chính là trêu đùa.

Mặt Tô Họa lập tức đỏ lên. Cô mím chặt miệng, không chịu mở ra.

Cố Bắc Huyền cười sâu hơn, "Không muốn dùng cái muỗng này sao? Hay là anh họ dùng miệng đút cho em nhé?"



Tô Họa không nghĩ tới anh sẽ nói lời này.

Cô có chút chán ghét liếc mắt nhìn anh, "Cái muỗng này anh dùng rồi, đổi cho em cái khác đi."

Cố Bắc Huyền thừa dịp cô há miệng liền trực tiếp nhét muỗng cháo vào miệng cô, "Trước kia chúng ta thường xuyên dùng chung một cái, em cũng không chê mà. Hôm nay có người ngoài ở đây em liền chê hả? Tật xấu này thật không tốt."

Tô Họa bị bón cho một muỗng cháo hơi trợn mắt nhìn Cố Bắc Huyền, nghiến răng nghiến lợi nhai nuốt.

Trầm Hoài nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Tô Họa, anh họ em rất thương em."

Tay Cố Bắc Huyền ở dưới bàn dùng nắm tay Tô Họa, cười nói, "Đương nhiên, em gái chính là để yêu thương."

Mặt của thím Liễu cũng sắp vùi vào chén cháo.

Trong đầu nghĩ người có tiền thật biết chơi, rõ ràng là vợ chồng lại còn giả làm anh họ em gái tìm kí©h thí©ɧ.

Thật vất vả mới ăn xong một bữa cơm.

Thím Liễu đứng lên thu dọn chén đũa.

Tô Họa khách khí hời hợt nói với Cố Bắc Huyền, "Công việc của anh rất bận rộn, ăn xong rồi thì về đi."

Cố Bắc Huyền nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, "Em về với anh đi. Nơi này hoang vu cái gì cũng không tiện. Anh họ một ngày không thấy em rất lo lắng."

Tô Họa bị anh trêu chọc đến tê dại.

Cô không nghĩ tới mình tự mang đá đập vào chân thế này.

Dừng một chút, cô nhìn tay trái bị thương, "Ba tháng này tay tôi cũng chưa khỏi được, trở về cũng không có việc gì, cứ coi như là ở đây nghỉ ngơi."

"Cũng được, vậy buổi tối anh họ lại tới tìm em."

Anh cố ý nhấn mạnh bốn chữ "buổi tối", "tìm em".

Tựa như buổi tối muốn tới tìm cô có chuyện lớn gì.

Tô Họa vội vàng nói, "Không cần, nơi này cách thành phố rất xa, lái xe phải hết mấy giờ, ảnh hưởng anh nghỉ ngơi."

Cố Bắc Huyền giơ tay lên cưng chiều nhéo chóp mũi cô, "Em nha, sao càng ngày càng cứng đầu vậy?”

Tô Họa nghiêng đầu tránh, cảnh cáo giọng nhẹ giọng nói, "Anh đừng táy máy tay chân với tôi nữa được không?"

"Anh là anh họ em mà, anh họ em gái làm động tác này không phải rất bình thường sao?"

Anh giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cười có chút nguy hiểm.

Khuôn mặt lịch sự cấm dục thường ngày bây giờ lại có vẻ xấu xa, cảm giác quá mê hoặc.

Tô Họa cùng và anh tương kính như tân ba năm.

Anh trầm ngâm hay là nóng nảy, hoặc là lịch sự cấm dục, hoặc là dịu dàng như ngọc.

Cho dù khi làm chuyện kia anh cũng mang bộ dáng đạo mạo nghiêm trang.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt anh có vẻ xấu xa thế này trước đây, toàn bộ đều là công tử nhẹ nhàng phong lưu.

Cô bị trêu chọc đến đỏ cả tai, trong lòng như lửa đốt.

Vội vàng nghiêng người sang, né tránh tay anh.

Lúc này sắc mặt Trầm Hoài đã rất khó nhìn, không thể ở lại thêm nữa liền đứng dậy đi.

Tô Họa cũng ngồi không yên, đứng lên, đi vào trong phòng.

Cố Bắc Huyền nhấc chân theo sau.

Vào phòng ngủ.

Cố Bắc Huyền từ phía sau ôm cô, xoay người cô lại, một tay cầm tay bị thương của cô, tay khác nhéo cằm, cúi người xuống hôn cô.