Chương 25: Cảm Động

Trans & Edit: Quân Ly

"Người có hôn ước từ nhỏ với Bắc Huyền là chị cô. Nó bất hạnh chết yểu, cô mới có cơ hội đến gần Bắc Huyền. Sau này đừng có nói Tô Họa là thế thân, cô cũng chỉ là thế thân mà thôi." Người phụ nữ kia nói không chút lưu tình, một chút mặt mũi cũng không cho Sở Tỏa Tỏa.

Tô Họa quay đầu.

Cách đó không xa có một người phụ nữ khí chất cao nhã, dáng người cao, thon thả, người phụ nữ đó mặc áo khoác gió dài màu đen, dưới áo khoác là đôi chân thẳng tuyệt đẹp.

Là mẹ của Cố Bắc Huyền, Tần Thư.

Tô Họa hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười gọi, "Mẹ."

Tần Thư ưu nhã cười nhẹ, gật đầu với cô một cái.

Sở Tỏa Tỏa sửng sốt một chút, vừa muốn chửi Tô Họa nhưng thấy Tần Thư rất nhanh đổi khuôn mặt vui vẻ, kinh ngạc vui mừng hô, "Dì Tần, dì về nước rồi ạ?"

Cô ta chạy chậm tới ôm eo Tần Thư, thân thiết nói, "Cháu rất nhớ dì, mấy ngày trước còn nói với mẹ cháu là sắp sinh nhật dì. Hôm nay đang đi chọn quà cho dì, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lại đυ.ng phải chị Tô Họa nên tùy tiện trò chuyện mấy câu."

Tô Họa có chút bội phục độ mặt dày của Sở Tỏa Tỏa.

Tần Thư đã không cho cô ta mặt mũi.

Mà cô ta còn có thể như không có chuyện gì xảy ra dán vào, giống như chưa có chuyện gì cười nói, làm quen.

Tần Thư không có biểu tình gì, kéo tay cô ta ra, lui về sau một bước.

Sở Tỏa Tỏa cũng không cảm thấy lúng túng, cười nói như cũ, "Dì, hôm nay dì tới đây muốn mua cái gì sao? Cháu giúp cô tham khảo một chút nhé."

Tần Thư liếc mắt nhìn túi trên vai Tô Họa, lạnh nhạt nói, "Vội tới mua cho con dâu tôi cái túi. Tiểu cô nương quá tiết kiệm, rõ ràng chồng có tiền như vậy mà chỉ đeo cái túi mấy trăm tệ ra cửa, bị một ít người nông cạn nhìn thấy sẽ cười nhạo."

Nụ cười trên mặt Sở Tỏa Tỏa cứng lại.

Người nông cạn chính là chỉ cô ta.

Qua một lúc lâu, cô ta mới mở miệng, "A, đúng vậy, chị Tô Họa quá tiết kiệm, rõ ràng dáng dấp đẹp như vậy mà lại không thích chưng diện. Dì, dì là nhà thiết kế, chị ấy lại như vậy..."

Tô Họa đã hiểu, Sở Tỏa Tỏa đây là bêu xấu cô.

Bình thường cô chỉ mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, áo khoác, hoặc là áo len dệt kim, đều không phải hàng cao cấp gì mà chỉ tình cờ mua trong trung tâm thương mại, đồ trang sức cũng rất ít.

So với Sở Tỏa Tỏa mặc đồ cao cấp, trang sức đầy người như con bướm sắc màu đúng là quá giản dị.

Nhưng cô thấy rất bình thường, mặc thoải mái chút là được.

Sở Tỏa Tỏa chê cô xấu, cô còn chưa chê cô ta khoa trương thì thôi. Mỗi lần đều mặc như minh tinh đi thảm đỏ, đồ trang sức trên người kêu leng keng, cô nhìn cũng mệt mỏi.

Tần Thư lạnh lùng nhìn Sở Tỏa Tỏa, "Con dâu nhà tôi xinh đẹp tốt bụng, nhìn người phải nhìn bên trong. Cho dù nó khoác cái chăn ra đường cũng khiến người ta không rời mắt. Người tự tin không cần những thứ rườm rà bên ngoài."

Sở Tỏa Tỏa quả thực không nói tiếp được nữa, cắn môi không lên tiếng.

Trong lòng Tô Họa thật cảm động.

Nhưng cô bội phục bà hơn, từng câu từng chữ đều che chở cô, mỗi chữ như tát vào mặt Sở Tỏa Tỏa.

Lúc này nhân viên cầm một cái túi màu trắng sữa đi tới đưa cho Tần Thư, cung kính nói, "Cố phu nhân, túi phu nhân đặt trước đây ạ."



Tần Thư nhận lấy, cầm túi đưa cho Tô Họa, "Đây là mẹ tặng con, đừng chỉ nghĩ mua túi cho mẹ và Nam m, mình thì lại dùng túi mấy trăm tệ. Cái giới này chính là phải xa xỉ như vậy, người khác có, con cũng phải có."

Tô Họa nhận lấy, cười nói cảm ơn, "Cảm ơn mẹ, túi thật là đẹp."

"Thích là được." Tần Thư đưa thẻ cho nhân viên.

Tô Họa thì giao cho Tần Thư cái túi màu vàng hổ phách vừa mua, nói: "Mẹ, đây là quà sinh nhật con chọn cho mẹ."

Tần Thư yêu cầu nhân viên mở gói hàng giúp mình, sau đó đặt đồ trong túi xách của mình vào túi Tô Họa mới tặng, nói: "Sau này mẹ cũng chỉ dùng cái túi này, con dâu tặng mà, ý nghĩa trọng đại."

Hai chữ "Con dâu" mà Tần Thư nói giống như cầm búa đập vào Sở Tỏa Tỏa.

Cô ta đứng đó ngẩn ngơ bất động.

Tài xế tới cầm đồ Tô Họa đưa để vào cốp xe.

Mẹ chồng và nàng dâu mỗi người một cái túi mới cười cười nói nói đi ra ngoài.

Để lại Sở Tỏa Tỏa đứng đờ tại chỗ.

Nhân viên trong cửa hàng nhìn tình cảnh cũng hiểu được đôi chút, ánh mắt lúc thì nhìn ra đường, lúc lại nhìn về phía Sở Tỏa Tỏa, ánh mắt trở nên thập phần vi diệu.

Đi ra ngoài cửa hàng.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Tần Thư bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Loại sinh vật bạn gái cũ này thật đáng ghét đúng không?

Tô Họa cười yếu ớt, “Đúng là rất đáng ghét."

"Không cần bận tâm tới cô ta, khiến Bắc Huyền yêu con mới là quan trọng nhất."

Tô Họa không lên tiếng.

Đáng tiếc trong lòng Cố Bắc Huyền căn bản không yêu cô, người anh yêu là Sở Tỏa Tỏa.

Bây giờ bỗng nhiên nói không muốn ly hôn là bởi vì bà nội luôn ngăn cản.

Đối tốt với cô cũng là bởi vì cô ở cạnh anh lúc gian nan tuyệt vọng nhất, cô đã từng tận tâm tận lực chăm sóc anh, thật ra anh là người rất tình nghĩa.

Tần Thư đưa tay nhìn đồng hồ một cái, đề nghị, "Vẫn còn sớm, hay là cùng nhau uống ly cà phê?"

"Vâng."

Tô Họa lên xe Tần Thư, đi đến một quán cà phê bà hay uống.

Sau khi ngồi xuống, mỗi người gọi một tách cà phê.

Tay trái Tần Thư chống cằm, ngắm Tô Họa, "Hai năm trước tính khí Bắc Huyền rất kém, nhất định là con rất khổ đúng không? Có câu nói, trước giường bệnh lâu vô hiếu tử*, ngay cả mẹ ruột như mẹ cũng không muốn phục vụ nó. Vốn cho là con chỉ chịu được mấy ngày sẽ đi, không nghĩ tới lại sống đến bây giờ."

(*): hiểu nôm na là dù bậc ông bà cha mẹ ốm nặng nằm trên giường quá lâu thì con cái hiếu thảo đến mấy cũng khó chịu, phàn nàn.

Ngón tay Tô Họa nhẹ nhàng vuốt ve tách cafe nói, "Còn tốt."

"156 triệu tệ, Bắc Huyền phải tồi tệ thế nào mà liều mạng mạng đền bù như vậy? Đổi lại là mẹ, mẹ cũng không nhịn được, yêu cũng không được."

Tô Họa ngừng một lát.



Biết bà đã nghe được mình đối thoại của mình và Sở Tỏa Tỏa.

Cô mỉm cười, "Từ nhỏ con theo ông ngoại học tập tu bổ cổ họa, bền bỉ và kiên nhẫn cũng từ đó mà ra, không cảm thấy có gì không ổn. Hai năm đó trong lòng anh ấy buồn khổ, bộc phát ra sẽ tốt hơn một chút, kiềm chế sẽ có tâm bệnh."

"Ngược lại con lại thật biết lo nghĩ cho nó." Tần Thư quét mắt nhìn tay bị thương của Tô Họa, "Tay bị thương nặng như này có phải rất khó chịu đúng không?"

Tô Họa cúi đầu nhìn bàn tay sưng sưng, cười khổ, "Vẫn còn ổn ạ, cũng chưa phải là trời sập."

"Không sao, rồi sẽ hồi phục lại thôi." Tần Thư an ủi.

Bà gọi người phục vụ tới, đưa chìa khóa xe cho hắn, bảo hắn đi lấy hộp quà ở cốp xe.

Hộp quà vào tay.

Tần Thư mở ra, đẩy tới trước mặt Tô Họa nói, "Đây là mẹ tự tay thiết kế cho con, đã làm xong lâu rồi. Chờ cuối tháng sinh nhật mẹ con mặc bộ này đi."

Bà nhìn áo sơ mi trắng trên người Tô Họa, "Giản dị là đức tính tốt, nhưng có người nông cạn sẽ thích lấy cái này khıêυ khí©h, mẹ cũng không phải là không có điều kiện, muốn mặc gì thì cứ mặc."

Tô Họa nhìn hộp quà, trong đó là một chiếc váy lễ phục màu xanh lấp lánh.

Chất liệu vải mềm mại, trên váy đính kim cương lấp lánh tựa như những ngôi sao trong hệ ngân hà rực rỡ.

Dù chưa mặc cô cũng có thể tưởng tượng ra khi mặc lễ phục này vào có bao nhiêu kinh diễm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Họa nhẹ giọng nói, "Mẹ, sinh nhật của mẹ, con mặc hoa lệ như vậy có phải khoa trương quá không?"

Tần Thư nhấp một ngụm cà phê, cười nhạt, "À không, con là con dâu mẹ, con càng đẹp, càng khoa trương thì mặt mẹ chồng này càng rạng rỡ hơn."

Tô Họa rất cảm động.

Trước kia cô cảm thấy Tần Xu cao lãnh, rất ít nói, luôn mang dáng vẻ không muốn nói lý, không nghĩ tới dưới bề ngoài cao lãnh còn có một mặt ấm áp như vậy.

Tô Họa đậy hộp lại, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là Cố Bắc Huyền gọi tới.

Sau khi chấp nhận, Tô Họa ôn nhu hỏi, "Có chuyện gì không? Bắc Huyền."

"Cô đang ở đâu?”

"Tôi uống cà phê với mẹ."

"Ở cùng mẹ tôi? Hai người ở cửa hàng nào? Bên này xong việc rồi, tôi đến tìm cô." Giọng nói trầm thấp của Cố Bắc Huyền có chút gấp gáp.

Tô Họa dừng lại, nói: "Anh cứ làm việc đi, không cần tới."

"Cô đưa điện thoại cho mẹ tôi chút."

Tô Họa đưa điện thoại cho Tần Thư.

Tần Thư nhận lấy, “A lô" một tiếng.

Giọng Cố Bắc Huyền có chút cảnh cáo, "Mẹ đừng làm khó Tô Họa, có chuyện gì thì cứ tìm con."

"Làm khó?" Tần Thư giơ tay lên móc móc lỗ tai.