Chương 26: Thụ Sủng Nhược Kinh

Trans & Edit: Quân Ly

"Tại sao mẹ phải làm khó Tô Họa?" Tần Thư cau mày hỏi.

Cố Bắc Huyền mặt không cảm xúc nói, "Mẹ tự biết rõ tính cách của mình."

Tần Thư không nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại, mở Wechat gửi vị trí cho anh.

Trả điện thoại lại cho Tô Họa, bà cười tự giễu một cái, cáu giận nói, "Tiểu tử thối kia cho là muốn làm khó con, mẹ giống bà mẹ chồng độc ác thế sao?"

Tô Họa nhớ tới lúc ở trong cửa hàng mua túi, ánh mắt lạnh lùng của Tần Thư nhìn Sở Tỏa Tỏa sát thương rất lớn.

Nhưng bởi vì cô đang đấu với Sở Tỏa Tỏa nên cô chỉ cảm thấy thoải mái, cảm động.

Cô mỉm cười, "Không, mẹ là mẹ chồng đẹp nhất."

Tần Thư đổi giận thành vui, "Chỉ có con biết nói chuyện. Tiểu tử thối kia đến vợ cũng sắp bị nó dọa chạy mất, mẹ hảo tâm hảo ý đến giúp nó dỗ vợ. Ngược lại còn chó cắn Lã Động Tân*."

(*): Thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân”: Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác. (Mọi người có thể lên google để hiểu kỹ hơn nhé!)

Tô Họa đã hiểu mọi chuyện.

Nhất định là bà nội hoặc Cố Nam Âm nói với Tần Thư gì đó.

Cho nên người luôn cao lãnh như thế vừa về nước đã tặng túi với lễ phục cho cô.

Tô Họa đúng là thụ sủng nhược kinh.

Những gia đình như Cố gia từ trước đến giờ luôn chú trọng môn đăng hộ đối.

Trước kia Cố Bắc Huyền ngồi trên xe lăn, là phế nhân, cũng coi như xứng đôi với cô.

Giờ Cố Bắc Huyền đã khỏe lại, trở về công ty, là CEO của tập đoàn Cố thị, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cao cao tại thượng. Còn cô cho dù có bản lĩnh tu bổ cổ họa nhưng không có gia thế, chỉ có mỗi thực lực thì vẫn là yếu ớt.

Đến cô còn cảm thấy vậy huống chi là người khác.

Cho nên thiên kim giàu có Sở Tỏa Tỏa mới trắng trợn khıêυ khí©h cô.

Không lâu sau Cố Bắc Huyền liền chạy tới.

Đẩy cửa ra, đi vào quán cà phê đảo mắt nhìn một vòng.

Thấy Tô Họa, anh đi nhanh tới, kéo tay cô đứng lên, trầm giọng nói, "Chúng ta đi."

Tô Họa rút tay về, ngửa đầu nhìn anh cười, "Đi gì chứ? Tôi đang trò chuyện vui vẻ với mẹ mà."

Cô chỉ túi và hộp quà trên bàn, "Những thứ này đều là mẹ tặng tôi."

Sắc mặt Cố Bắc Huyền lúc này mới hòa hoãn chút, hỏi: "Bà ấy không nói gì khiến cô không thoải mái chứ?"

"Không mà, mẹ đối với tôi rất tốt."

Cố Bắc Huyền nhướng mày, "Không lừa tôi đấy chứ?"

Tô Họa không giải thích được, "Tôi lừa anh làm gì?"

"Không lừa gạt là được, cà phê cũng uống xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Khó khăn lắm mới được gặp mẹ, tôi còn chưa nói đủ mà." Tô Họa không muốn đi.



Tần Thư bưng cà phê, cười tủm tỉm nói, "Con về cùng nó đi thôi, còn không đi nữa không biết trong lòng nó mắng mẹ thế nào đâu."

Tô Họa cười nói, "Anh ấy không dám."

Tần Thư liếc Cố Bắc Huyền một cái, "Con không hiểu, đàn ông lấy vợ xong đều quên mẹ. Trong mắt nó bây giờ cũng chỉ có con thôi, làm gì còn chỗ cho người mẹ này?"

Rõ ràng là một câu than phiền nhưng lại khiến Tô Họa cười.

Cười cười, trong lòng lại có chút khổ sở, nếu như mẹ nói đúng thì tốt biết bao.

Cuối tháng.

Đến sinh nhật của Tần Thư.

Buổi tối, Tô Họa mặc lễ phục màu xanh lấp lánh mà Tần Thư tặng, trang điểm tỉ mỉ rồi đến Cố gia.

Trong biệt thự đèn sáng choang.

Phòng khách rộng rãi sáng rực, bài trí đẹp mắt, sang trọng, trên bàn dài bày đầy các loại các dạng sơn hào hải vị, rượu, trái cây và những món tráng miệng tinh xảo.

Khách nam đều mặc âu phục thắt cà vạt, khách nữ thì mặc váy dạ hội và đeo trang sức.

Mọi người cùng nâng ly uống rượu, nói chuyện rôm rả vô cùng náo nhiệt.

Bề ngoài Tần Thư trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng rất giỏi giao tiếp, thỉnh thoảng xã giao qua lại trong đám người, chuyện trò vui vẻ, đúng là người phụ nữ toàn diện.

Từ khi kết hôn với Cố Bắc Huyền đây là lần đầu tiên Tô Họa được tham dự một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy.

Thời gian Cố Bắc Huyền gặp tai nạn bị tàn phế, toàn bộ Cố gia bao phủ trong bóng tối.

Dù là sinh nhật Cố lão phu nhân cũng không làm lớn mà chỉ mời vài người thân cận tới biệt thự ăn tối, chúc mừng đơn giản một chút liền kết thúc.

Tô Họa vừa đi vào mọi người đồng loạt quay ra nhìn cô.

Bất kể nam nữ đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Tô Họa đã rất đẹp, trang điểm lên lại càng đẹp hơn, cô mặc bộ lễ phục màu xanh đính kim cương kia càng như tiên tử hạ phàm.

Khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết, đôi mắt to long lanh rực rỡ.

Dáng người thon thả yểu điệu, chiếc váy màu xanh dài đến sàn nhà được tô điểm bằng những viên kim cương tinh xảo lấp lánh như những ngôi sao trên trời.

Ánh đèn chiếu vào chiếc váy khiến những viên kim cương ánh lên màu sắc càng khiến cô tràn đầy tiên khí.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Tần Thư nhìn thấy Tô Họa lập tức nhiệt tình đi tới, khoác tay cô, giới thiệu với mọi người, "Giới thiệu với mọi người một chút đây là con dâu nhà chúng tôi, Tô Họa."

Mọi người rối rít kinh ngạc, "Con trai cô kết hôn lúc nào thế? Sao không thông báo một tiếng?"

Tần Thư mỉm cười, "Kết hôn ba năm trước, một thời gian nữa sẽ làm hôn lễ."

Có một người phụ nữ trung niên mặc váy dạ hội màu tím đứng gần đó nhìn Tô Họa từ trên xuống dưới, chậc chậc khen, "Cô gái thật xinh đẹp, khí chất tốt như vậy nhất định là thiên kim của nhà nào đó phải không?"

Ánh mắt Tô Họa thoáng tối thầm, vừa muốn mở miệng.

Tần Thư cầm tay cô, nói: "Tô Họa là cháu gái của "Thánh thủ tu bổ" Tô Văn Mại, là gia đình thư hương môn đệ."

Người phụ nữ kia không chơi đồ cổ tự nhiên không biết danh tiếng của Tô Văn Mại, nét mặt nhất thời biến hóa, nói: "Thư hương môn đệ à, vậy cũng rất tốt." Giọng nói rõ ràng qua loa lấy lệ.



Nụ cười trên khuôn mặt người khác cũng trở nên không rõ ràng.

Tô Họa tâm tư nhạy cảm, thấy vậy trong lòng không quá thoải mái, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

Tần Thư đưa cô vào trong, nói nhỏ bên tai cô, "Không cần để ý những người đó, bọn họ đều rất thô tục, hôi hám lại dốt nát."

Trong lòng Tô Họa ấm áp, thản nhiên cười một tiếng với Tần Thư, "Cảm ơn mẹ, con không sao."

Tần Thư vỗ vỗ vai cô, "Không sao là được. Con ngồi đây một lát, muốn ăn cái gì thì lấy, có chuyện thì gọi người giúp việc, chút nữa Bắc Huyền sẽ đến, mẹ đi gọi bọn họ."

Tô Họa hơi khom người, "Mẹ cứ đi đi, không cần để ý đến con."

Chờ Tần Thư đi xa, Tô Họa tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô kết hôn với Cố Bắc Huyền ba năm, ít khi xuất hiện ở ngoài, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt mọi người.

Trừ Tần Thư ra tất cả mọi người cô đều không biết ai, ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Tô Họa cầm ly nước trái cây, nhẹ nhàng lắc, cầm lấy điện thoại lướt một chút.

Đột nhiên sau lưng có giọng nữ âm dương quái khí, "Yo, hôm nay Tô Họa cũng tới à. Mặc cái váy này vào chim sẻ liền biến thành phượng hoàng, thiếu chút nữa tôi không nhận ra đấy."

Giọng nói này quá chói tay.

Da đầu Tô Họa tê dại, nghiêng nhìn.

Cách đó không xa có người phụ nữ cao gầy mặc váy dạ hội màu đen, trang điểm kỹ càng nhìn không ra tuổi thật, khuôn mặt nhỏ, gò má hơi cao, lông mày và mắt nhìn có chút cay nghiệt.

Là dì của Cố Bắc Huyền, Cố Phượng Kiêu.

Tô Họa đứng lên, lên tiếng chào hỏi, "Chào dì."

Cố Phượng Kiêu cầm một ly rượu vang đỏ, đi tới nhìn cô từ trên xuống dưới, "Tiểu nha đầu chắc là đốt tám đời hương khói mới được gả cho cháu tôi nhỉ, muốn cái gì có cái đó, tiền tài, gia thế, ngoại hình, phong thái, cái gì cũng xuất chúng."

Tô Họa nhếch môi, khiêm tốn nói, Bắc Huyền rất ưu tú, nhưng cháu cũng không kém."

"Đúng là cô không kém, nhưng chẳng có gia thế gì, chậc chậc, không thể so sánh với Cố gia được." Cố Phượng Kiêu khinh miệt bĩu môi, uống ngụm rượu.

Tô Họa nhịn một chút, nhàn nhạt nói, "Gia thế không quan trọng, Bắc Huyền đối tốt với cháu là được. Không chỉ Bắc Huyền mà ông nội, bà nội, mẹ và Nam m bọn họ cũng rất tôn trọng cháu."

Cố Phượng Kiêu không nghĩ tới nhìn bề ngoài Tô Họa ôn nhu nhưng không yếu đuối như thế.

Cô nói một câu, cô ta lập tức nói lại một câu, không nhượng bộ chút nào.

Cố Phượng Kiêu tức giận, "Đó là bọn họ có hàm dưỡng* tốt, không xứng chính là không xứng, đừng tự dát vàng lên mặt mình!"

(*)“Hàm dưỡng”: bao gồm tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân, là những điều phát ra từ trong nội tâm và thể hiện ra ở hành vi, lời nói của người ấy.

Chợt nghe thấy một giọng nam lạnh lùng đằng sau, "Tô Họa không cần dát vàng lên mặt, cô ấy chính là cô ấy, thừa sức xứng đôi với cháu!"

Tô Họa nghe tiếng quay đầu.

Một người đàn ông dáng người cao thẳng, mặc âu phục màu sẫm, ngũ quan anh tuấn bức người, chân dài sải bước tới gần.

Đi tới gần, anh dừng lại nhìn Cố Phượng Kiêu gằn từng chữ một, "Người phụ nữ của tôi còn chưa tới lượt dì đứng đây dạy bảo!"

Sắc mặt Cố Phượng Kiêu tái xanh, một chữ cũng không nói được.

"Chồng, anh tới rồi." Tô Họa cong mắt, xách váy tới chỗ anh.