Chương 27: Con Không Làm Được

Trans & Edit: Quân Ly

Đi đến bên cạnh Cố Bắc Huyền, Tô Họa ngửa mặt nhỏ cười với anh.

Anh rất cao lại còn đẹp đến mức không chân thật.

Tô Họa nhìn anh, mắt sáng như sao, ngón tay út nhẹ nhàng cọ cọ vào tay anh.

Cố Bắc Huyền cười nhẹ cầm tay cô, một tay khác xoa đầu cô, nhẹ giọng nói “Trên đường kẹt xe, tôi đến muộn rồi, xin lỗi."

Tô Họa nhàn nhạt cười một tiếng, "Không sao, tôi cũng mới vừa đến."

Cố Phượng Kiêu khó chịu, định nói gì đó nhưng lại sợ chọc giận Cố Bắc Huyền nữa thì không xuống đài được.

Cô ta cầm ly rượu đi chỗ khác.

Cố Bắc Huyền nắm tay Tô Họa, đi tới trước bàn ngồi xuống.

Anh dùng đũa bạc gắp cho cô một miếng cá đưa tới miệng Tô Họa, "Đây là cá ngừ vây xanh, sáng nay mới chuyển từ nước ngoài về. Thịt ở bụng cá là ngon nhất, cô nếm thử một chút đi."

Cá ngừ vây xanh được gọi là "Vua của Sasimi", là loại cá ngon cao cấp nhất trên thế giới.

Tô Họa há miệng ăn, từ từ nhai.

Cá có hương vị tươi mát, mềm dẻo, thơm ngon.

Tô Họa nuốt xuống xong cười với anh, "Ăn ngon."

Cô cầm đũa lên gắp một miếng đưa tới miệng anh, "Anh cũng ăn đi."

Cố Bắc Huyền đẩy trở về, "Cô ăn đi, không cần phải để ý đến tôi."

Tần Thư trong lúc bận rộn nhìn thấy Cố Bắc Huyền và Tô Họa như vậy, cũng mỉm cười.

Người mặc sườn xám màu xanh bên cạnh cũng nhìn thấy, nói: "Con trai cô đối với vợ thật tốt."

Tần Thư khiêm nhường nói, "Tạm được. Con dâu tôi rất ngoan, là một cô bé có nhân phẩm rất tốt."

Người mặc sườn xám nói, "Vậy thì tốt. Chẳng qua là thư hương môn đệ đối với những người làm ăn như chúng ta thì cũng không có nhiều lợi ích đúng không?"

Tần Thư qua loa lấy lệ cười cười, khom cầm một miếng bánh lên đưa cho người kia, "Lý phu nhân à, món tráng miệng lần này không tệ, cô nếm thử một chút."

"Cảm ơn." Người kia nhận lấy, cầm cái muỗng nhỏ ăn, chuyện tốt miệng bị chặn lại.

Ngoài cửa bỗng nhiên náo động một chút.

Tô Họa nghiêng nhìn sang.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen trạc 60 tuổi sải bước đi vào, thân hình cao ngất, vai rộng, mái tóc hoa râm được chỉnh sửa gọn gàng, mày rậm, khí chất đầy mình.

Là cha của Cố Bắc Huyền, Cố Ngạo Đình.

Tô Họa vừa đứng lên, đi chào hỏi.

Thấy theo sau Cố Ngạo Đình có một cô gái trẻ tuổi, là Sở Tỏa Tỏa.

Không biết do trùng hợp hay cố ý mà cô ta cũng mặc chiếc váy màu xanh giống cô, cũng được đính kim cương lấp lánh.

Nhưng váy Tô Họa lại là dài chạm đất, còn của Sở Tỏa Tỏa là kiểu ngắn bồng bềnh lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tắp.



Tô Họa là đoan trang và nhẹ nhàng.

Sở Tỏa Tỏa thì thanh tú dễ thương.

Tô Họa nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Huyền, "Anh mời?"

Cố Bắc Huyền khẽ lắc đầu, "Tôi với mẹ không mời cô ấy, chắc là cha mời rồi. Cha và ông Sở là bạn học lâu năm, sau đó đều tự lập công ty, hai người vẫn luôn hợp tác với nhau, quan hệ không tệ."

Tô Họa mím môi không nói.

Cô rất ít khi gặp mặt Cố Ngạo Đình.

Chỉ mỗi ngày lễ ngày tết về nhà Cố gia thấy thì chào hỏi.

Sở Tỏa Tỏa đi vào thấy người quen đều chào hỏi,"Chào chú Trương, chào cô Lý, chào cô Đường..."

Tay bị thương để sau lưng, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ ôn nhu khôn khéo.

Những người đó rối rít tán dương, "Tỏa Tỏa thay đổi rồi, càng lớn càng xinh đẹp."

Sở Tỏa Tỏa cười híp mắt, "Cảm ơn chú Trương, cảm cô Lý, cảm ơn cô Đường ạ..."

Cố Bắc Huyền thấy Tô Họa vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Tỏa Tỏa, vỗ nhẹ tay cô, nói: "Những người đều nhìn Sở Tỏa Tỏa lớn lên, rất quen."

Cũng không biết là cô nghĩ nhiều hay thế nào, bây giờ Tô Họa cảm giác mình như dị loại vô tình xông vào vòng tròn của bọn họ, làm thế nào cũng không dung hợp được.

Rất nhanh, Sở Tỏa Tỏa liền thấy Cố Bắc Huyền, ánh mắt sáng lên, tung tăng chạy tới gọi lớn, "Anh Bắc Huyền!"

So với sự nhiệt tình của cô ta thì thái độ của Cố Bắc Huyền lạnh nhạt hơn hẳn, chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu một cái coi như đáp lại.

Sở Tỏa Tỏa cũng không cảm thấy lúng túng, chạy tới đứng bên cạnh anh, đánh giá Tô Họa, thở dài nói, "Ồ, chị Tô Họa hôm nay thật đẹp."

Cô ta đè chiếc váy khoa trương xuống, thẹn thùng nói, "Không ngờ hôm nay chúng ta lại đυ.ng hàng nha, thật là trùng hợp."

Tô Họa học Cố Bắc Huyền gật đầu với cô ta một cái, đưa tay cầm một cái bánh kem nhỏ, cúi đầu ăn.

Đối với Sở Tỏa Tỏa cô lười qua loa lấy lệ.

Sở Tỏa Tỏa ủy khuất nói với Cố Bắc Huyền, "Chị Tô Họa hình như không thích em lắm."

Cố Bắc Huyền khẽ hất cằm, chỉ vị trí đối diện, "Em qua bên kia ăn đi."

Sở Tỏa Tỏa nhìn anh muốn nói lại thôi, miễn cưỡng nói, "Vậy cũng được."

Ngồi xuống đối diện cô ta vẫn nhìn Cố Bắc Huyền.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Cố Ngạo Đình xã giao cùng khách xong thì đi tới chỗ Cố Bắc Huyền và Tô Họa.

Khi ông sắp đến Tô Họa đứng lên, mỉm cười chào ông một tiếng, "Ba."

Cố Ngạo Đình lãnh đạm nhìn cô “ừ” một tiếng, nói với Cố Bắc Huyền, "Con lên thư phòng với ba."

Cố Bắc Huyền “vâng” một tiếng, nhẹ nhàng nói với cô, "Cô ăn từ từ, muốn ăn gì thì cứ ăn, ở nhà mình không cần câu nệ. Có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi."

Tô Họa cười nói, "Được, anh mau đi đi."

Cố Bắc Huyền vừa rời đi, Sở Tỏa Tỏa liền cầm ly rượu lại gần, vẻ mặt rất là đắc ý, "Tất cả mọi người Cố gia đều thích cô thì sao? Chú Cố lại thích tôi cơ, tôi mới là con dâu tốt nhất trong lòng chú ấy."

Tô Họa nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Cố Ngạo Đình với mình chắc hẳn có công lao của Sở Tỏa Tỏa.



Dẫu sao cô ta thêm dầu thêm mỡ, ác nhân cáo trạng trước, không phải một lần hai lần.

Trong lòng Tô Họa rất không thoải mái, cảm giác đó giống như nuốt sống vô số con ruồi, khó chịu chết.

Cô nắm chặt cái ly trong tay, lạnh lùng nói, "Nói xong rồi? Nói xong thì lập tức biến khỏi mắt tôi đi, muốn ngồi đâu thì ngồi. Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi không muốn làm mọi người không vui."

Sở Tỏa Tỏa nhìn cái ly trong tay Tô Họa, nhớ tới lần trước cô ta ném bình giữ nhiệt vào mũi mẹ mình.

Cô ta theo bản năng cảm thấy xương sống mũi đau, sờ sờ mũi rồi quay người đi.

Rất nhanh đã tới 9 giờ.

Tần Thư đi tới, hỏi Tô Họa, "Bắc Huyền đâu?"

Tô Họa đứng lên nói, "Ba gọi anh ấy lên thư phòng rồi."

Tần Thư đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Nên cắt bánh rồi, con lên lầu gọi bọn họ xuống đi."

Tô Họa cười nói, "Vâng, mẹ."

Cô xách váy lên, đi lên lầu.

Tầng hai vô cùng yên tĩnh, Tô Họa sợ quấy rầy đến bọn họ nói chuyện, bước đi rất nhẹ nhàng.

Đi tới bên ngoài cửa phòng.

Cô nâng lên tay vừa muốn gõ cửa lại nghe được giọng nói của Cố Ngạo Đình, "Tỏa Tỏa thích hợp với con hơn Tô Họa. Ba và ông Sở hợp tác nhiều năm như vậy rất nhiều mảng đã gắn bó với nhau chẳng phân biệt được bạn tôi. Nếu hai đứa kết hôn thì mang lại lợi ích rất lớn cho nhà mình. Trên đường tới ba đã hỏi Tỏa Tỏa, nghe ý nó thì vẫn còn rất thích con."

Tô Họa nghe xong giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh từ đấu tới chân.

Không biết qua bao lâu.

Cô nghe được Cố Bắc Huyền nói, "Lúc gian nan tuyệt vọng nhất là Tô Họa đã chăm sóc con."

Cố Ngạo Đình cười lạnh một tiếng, "Đưa tiền là được rồi, không có gì là tiền không thể giải quyết. Ba năm trước nếu con không có tiền, Tô Họa cũng sẽ không gả cho con. Những năm này con cho cô ta nhiều tiền như thế, mua nhà cho gia đình họ, tìm thận giúp bà ngoại nó, phụ trách tất cả tiền thuốc thang, phụng dưỡng ông bà ngoại như thế cũng coi như hết tình nghĩa rồi."

Cố Bắc Huyền yên lặng chốc lát, nói: "Người và súc sinh khác biệt lớn nhất là người có tình cảm."

Cố Ngạo Đình nhíu mày một cái, "Con là đàn ông, đàn ông không thể chỉ mê mệt nữ nhi tình trường. Thượng Hải này thăng trầm thay đổi nhanh chóng, hai thuyền đồng hành sẽ an toàn hơn đi một mình. Sau khi liên hôn với Sở gia, vạn nhất công ty xảy ra chuyện Sở gia cũng có thể giúp đỡ. Tô Họa, nó có thể làm gì?"

Tô Họa lẳng lặng đứng ngoài cửa, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nỗi buồn và sự bất lực dâng lên.

Đúng vậy, cô chỉ là một người tu bổ cổ họa, cho dù có tốt hơn nữa thì có thể giúp tập đoàn Cố thị cái gì đây?

Nhưng cô muốn nghe xem Cố Bắc Huyền nói thế nào.

Cô đợi cực kỳ lâu cũng không nghe được giọng anh.

Cô cười tự giễu một cái.

Cô cho là anh muốn ly hôn là bởi vì tình xưa khó quên, bây giờ nhìn lại không chỉ là tình xưa khó quên mà còn có nguyên nhân quan trọng nhất nữa.

Tô Họa xoay người đi, vừa nhấc chân mới biết chân đã mềm nhũn.

Cô vịn tường đi xuống lầu thì trong thư phòng mới vang lên giọng Cố Bắc Huyền, "Xin lỗi, con không làm được."

Đáng tiếc, Tô Họa không nghe thấy.