Chương 1

Sau ba năm Ôn Ngôn kết hôn với Chu Tuấn Thư, bạch nguyệt quang của hắn rốt cuộc cũng từ nước ngoài trở lại, mà hôn nhân hữu danh vô thực của Ôn Ngôn và hắn cũng đã có thể kết thúc.

"Em thật sự muốn ly hôn với tôi?"

Vẻ mặt Chu Tuấn Thư không dám tin, nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên xong trên bàn, sắc mặt xanh mét.

Nếu là ngày hôm qua Ôn Ngôn phỏng chừng còn có thể nhẫn nại tính tình la lối của người chồng hơn một tháng chưa gặp mặt này, nhưng hiện tại cô thật sự không có cái tâm tình đó.

Sau cuộc họp trưa nay, kế hoạch trong tay cô từ năm ngoái bắt đầu tiến vào vòng tuần hoàn sửa đổi chết đi sống lại, không biết vấn đề nằm ở đâu mà vẫn luôn bị trả về rất nhiều lần, ban lãnh đạo cũng đã mở cuộc họp mấy lần nhưng vẫn không có kết quả.

Sau một thời gian dài giằng co dù là người Giáp người Ất đều đã rất mệt mỏi. Ngày thường 5 giờ đã có thể tan tầm, hôm nay lại kéo dài đến hơn 8 giờ tối.

Giang thành vào giờ này cũng đã tối rồi, trở về nhà cả thể xác và tinh thần Ôn Ngôn đều mệt mỏi, bếp núc lạnh tanh như cũ không nói, phảng phất như trong căn nhà này chỉ có mình cô sống, nam chủ nhân dường như chẳng hề tồn tại.

Ôn Ngôn không phải người đạo đức giả, thích ôm rối rắm vào người, thế nhưng dường như những chuyện xấu đều kéo theo nhau đến.

Bận rộn cả một ngày, bước chân vào nhà cũng không được nghỉ ngơi.

Mẹ chồng không biết từ nơi nào biết được chuyện cô và Chu Tuấn Thư kết hôn ba năm vẫn không muốn có con, hùng hổ nháo tới cửa, cả buổi tối, hàng xóm đều đã nghỉ ngơi, cố tình bà lại gân cổ lên lớn tiếng quở mắng.

Mẹ chồng có thành kiến với cô cũng không phải mới ngày một ngày hai, ông bà cụ là người có tư duy bảo thủ, từ khi Ôn Ngôn và Chu Tuấn Thư lãnh hôn thú, cách mười ngày nửa tháng lại thúc giục bọn họ sinh con một lần.

Ban đầu Ôn Ngôn còn sẽ cố gắng giải thích một phen, hai người bọn họ vừa mới kết hôn lại đang là lúc sự nghiệp rất bận rộn, chưa phải là lúc thích hợp để có con.

Với lại, chuyện sinh con này cũng không phải muốn làm được, càng không phải chuyện một mình cô có thể quyết định.

Cho tới bây giờ cô vẫn nhớ rõ ràng biểu tình không dám tin của mẹ chồng, cô vừa mới nói xong bà liền hướng về phía Chu Tuấn Thư đem cô mắng đến cẩu huyết đầy đầu.

Mà cái tên Chu Tuấn Thư này, chính là một chút rắm đều dám phóng ra, thậm chí còn một cái hăng hái khuyên nhủ mẹ mình rằng trở về sẽ phê bình cô thật tốt.

Lúc đó Ôn Ngôn tức giận đến nỗi khóc cả đêm, vốn tưởng rằng có thể trông chờ được chồng an ủi cảm thông, ai ngờ ý trong ngoài lời nói của hắn đều hướng về mẹ hắn.

Vì chuyện này nên lần đầu tiên Ôn Ngôn và chồng ầm ĩ một trận, thẳng đến khi hắn tức giận lỡ miệng, cô mới biết được chân tướng cuộc hôn nhân của mình.

Nực cười, cả quãng thời gian lâu như vậy, mình còn vui vẻ rạo rực cho rằng chồng là đang tôn trọng mình, không nỡ để cô khó chịu, muốn chờ cô hoàn toàn thích hắn rồi sau đó mới cùng cô làm chuyện sinh hoạt vợ chồng.