Chương 2: Chỉ là thế thân

Hóa ra căn bản là do cô suy nghĩ nhiều.

Cô, Ôn Ngôn, ở trong mắt Chu Tuấn Thư chẳng qua chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang mà hắn không chiếm được thôi.

Hắn không chạm vào người cô căn bản là đang thủ thân vì chân ái của hắn.

Điều này so với lời nói lạnh nhạt của mẹ chồng còn đau lòng hơn, Ôn Ngôn lúc ấy nói muốn ly hôn, cho hắn cũng như cho chính mình được tự do, nhưng ông trời không chiều lòng người.

Mấy ngày trước khi bọn họ chuẩn bị ly hôn, Chu Tuấn Thư xảy ra sơ suất nghiêm trọng ở chi nhánh bên Nhật của công ty, hắn suốt đêm bay qua xử lý, lần này vừa đi là đi hơn hai tháng.

Cơn giận qua một thời gian dài cũng dần tiêu đi, tuy rằng Ôn Ngôn không nhắc đến chuyện ly hôn nhưng giữa hai người rốt cuộc cũng không thể quay trở lại như trước.

Chuyện này giống như một cây kim cắm vào lòng cô, tuy rằng không phải quá đau, nhưng đôi khi ngẫu nhiên chạm đến vẫn cảm thấy hơi nhói.

Ba năm hôn nhân, chỉ còn chán chường, cộng thêm một cõi lòng đầy tổn thương.

Ôn Ngôn đối với lửa giận Chu Tuấn Thư cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, thậm chí yên lặng nghĩ thầm có khi nào hắn sẽ thẹn quá hóa giận đánh người không?

Hẳn là không đến mức vậy đâu, trước đây có những lần cho dù trong lòng rất tức giận hắn cũng chưa từng động thủ, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Ôn Ngôn âm thầm xoa nhẹ từng trận co rút đau đớn dưới bụng, mong chờ hắn nhanh chóng ký tên vào đơn để cô có thể về giường nằm nghỉ ngơi.

“Ôn Ngôn, tôi nói cho em biết, muốn ly hôn cũng không dễ dàng vậy đâu.”

Chu Tuấn Thư cuối cùng vẫn là bị vẻ mặt đờ đẫn của cô chọc hắn hoàn toàn tức giận, động thủ xé nát đơn ly hôn trong tay, hung hăng đập cửa mà bỏ đi.

Cánh cửa đáng thương bị đập run lên mấy cái, Ôn Ngôn thở ra một hơi dài, ấn bụng lập tức lao vào WC.

Quả nhiên dì cả đến, cũng may hôm nay khi trở về đã mua thuốc giảm đau và băng vệ sinh.

Ôn Ngôn ngồi trên bồn cầu đờ đẫn kéo mở gói băng vệ sinh rồi đem nó lót vào bên trong quần.

Tật xấu đau bụng kinh tật xấu của cô sợ rằng người chồng tốt Chu Tuấn Thư này trước nay không hề biết, cho dù có biết, với tính cách của hắn phỏng chừng cũng chỉ sẽ bâng quơ nói một câu uống nhiều nước ấm.

Còn chờ mong được gì nữa đây.

Vẻ mặt Ôn Ngôn tái nhợt đỡ tường đi ra ngoài, vội rót một ly nước hơi ấm rồi uống thuốc.