Chương 3: Người đàn ông ở tầng trên

Rõ ràng mới tháng chín, thế nhưng đã cảm thấy có chút lạnh.

Ôn Ngôn mơ mơ màng màng rúc trong ổ chăn thầm nghĩ, có phải hay không chính mình quên đóng cửa sổ.

Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, toàn bộ cổ họng đều muốn bốc khói.

Phát sốt, thật là lúc đang xui xẻo, chuyện gì cũng có thể gặp được.

Ôn Ngôn có chút gian nan bò dậy từ trên giường, chỉ cầm di động và giấy chứng minh nhét vào trong túi quần áo liền ra cửa.

Trời còn chưa sáng, trước cửa tiểu khu chỉ có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn mở cửa, Ôn Ngôn ngồi xổm xuống ven đường chờ xe đến.

Nhìn trên hàng xe trên đường ngẫu nhiên chạy qua lại như bay, cô bỗng nhiên tỉnh táo nhận ra, bản thân tại sao có thể khiến mỗi ngày trôi qua thê thảm đến như vậy.

Mới vừa tốt nghiệp đã gả cho người đàn ông mình có hảo cảm, bạn học khi đó hâm mộ cô đến bao nhiêu, thậm chí không ngừng ở sau lưng nói cái vận cứt chó của cô đã đi rồi, nếu không sao có thể may mắn như vậy, một bước bay lên cành cao làm con dâu nhà giàu.

Ôn gia chỉ là một gia đình khá giả, không cách nào so sánh với Chu gia, chỉ cần nhìn xem lễ hỏi và của hồi môn của hai nhà là biết, hoàn toàn là một trên trời một dưới đất.

Không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của Ôn Ngôn, bởi vì bọn họ đều không tin rằng một thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Chu Tuấn Thư mà lại đi coi trọng như vậy một cô gái trừ bỏ khuôn mặt cùng dáng người không tồi, ngoài ra những mặt khác đều hết sức bình thường.

Ôn Ngôn cũng rất kinh ngạc, bất quá hiện tại cô cũng đã có đáp án.

Muốn gia thế không có gia thế, năng lực của cô phỏng chừng người ta còn không xem vào mắt.

Mục đích ban đầu Chu Tuấn Thư muốn kết hôn với cô có lẽ không đơn thuần, cũng chỉ có chính cô vào lúc đó vì niềm vui bất ngờ đột nhiên ập đến khiến đầu óc hồ đồ, nên không nhìn rõ bộ mặt thật của tên đàn ông này.

Nhưng dù sao những điều này hiện tại hết thảy đều chẳng quan trọng nữa, đến lúc nên kết thúc rồi.

Chờ đến ngày mai đem đồ đạc thu thập một chút rồi dọn ra ngoài thôi.

Cũng không biết là có chuyện gì mà hôm nay đợi xe cả buổi vẫn không có chiếc nào.

Gió lạnh sáng sớm khiến Ôn Ngôn run lên bần bật, chờ thêm vài phút vẫn lại không tới, có lẽ cô nên gọi 120.

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, hơi thở ra đều như lửa nóng, đầu óc cũng bắt đầu không còn rõ ràng lắm, vào lúc Ôn Ngôn sắp không kiên trì được nữa rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi chạy đến.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Ôn Ngôn vậy mà lại gặp được người quen.

Là người đàn ông ở tầng trên nhà bọn họ.

Ôn Ngôn do đang bệnh nên phản ứng cũng chậm hơn nhiều so với ngày thường, cô mở to đôi mắt ngây ngốc không có chút tinh thần nhìn vào đôi môi gợi cảm đang đóng mở của người đàn ông, không biết rốt cuộc có nghe lọt chữ nào không.

"Đang chờ xe sao? Em đi đâu, tôi thuận đường đưa em một đoạn."

“Hả…?”

Không chỉ riêng gì mỗi đôi môi gợi cảm, đôi chân dài này cũng là tuyệt nhất, khẳng định chắc chắn là trai thẳng.