Chương 11: Chu Duệ, anh tránh ra, nếu không tôi sẽ giận thật đấy.

“Em nhìn vào mắt tôi mà lặp lại lời nói lúc nãy xem."

Chu Duệ thấp giọng cười một tiếng, l*иg ngực đang dán sát vào cô rung lên, Ôn Ngôn cảm nhận được nhịp đập từ phía hắn, trong phút chốc cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Trong hơi thở tràn đầy của hắn mang treo hương hoa nhàn nhạt, hỗn hợp hormone nồng đậm đánh vào khiến tâm trí cô càng lúc càng mơ hồ.

Ôn Ngôn khẽ cắn nhẹ đầu lưỡi, trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Ôn Ngôn ơi là Ôn Ngôn, người sao lại không thể chống cự được trước dụ hoặc của mỹ nam, đừng quên hiện tại ngươi đang trong tình thế gì.

Bọn họ đang đứng ngay hành lang, bên cạnh là thang máy, tùy lúc đều có khả năng chạm mặt những người khác.

Càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, Ôn Ngôn dùng chút lý trí còn sót lại bắt đầu đẩy người nọ ra, "Chu Duệ, anh tránh ra, nếu không tôi sẽ giận thật đấy."

Đây là sự kiên cường khó lắm cô mới có được khi đứng trước mặt hắn, lúc trước khi đi học cô chưa từng dùng giọng điệu cứng rắn lãnh đạm như vậy với hắn bao giờ.

Chu Duệ quả nhiên dừng một chút sau đó có vẻ rất hứng thú đánh giá Ôn Ngôn, không nói đến một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn thập phần vui vẻ.

"Thì ra em cũng biết phát cáu? Tôi còn tưởng vĩnh viễn em cũng không dám nhìn thẳng vào tôi chứ, như vậy mới đúng, tôi đã sớm nói qua, bộ dạng muốn sống muốn chết đều mặc kệ của em còn không đẹp bằng hiện tại."

Tức giận đến thở hồng hộc ngược lại càng sinh động hơn rất nhiều, kết hợp với vẻ ngoài không tệ, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào ngược lại càng muốn trêu đùa cô thêm một chút.

Chu Duệ nghĩ nghĩ, cảm thấy cô giống con mèo nhỏ mình nuôi, lớn lên bằng sữa, thỉnh thoảng bị trêu chọc đến lợi hại cũng sẽ giương móng vuốt ra, nhưng đa số những thời điểm còn lại vẫn mang bộ dạng thật dễ bắt nạt, làm người ta không nhịn được vẫn muốn tiếp tục trêu đùa.

Giống như hiện giờ, hắn một chút cũng không nghĩ đến chuyện buông cô ra mà càng muốn lấn thêm một bước để xem cô sẽ phản ứng thế nào.

"Nếu tôi không buông ra thì em sẽ làm gì tôi, sợ người khác nhìn thấy? Cho dù có người đến cũng chỉ cho rằng chúng ta là một cặp tình nhân."

"!"

Ôn Ngôn xoay đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy khϊếp sợ.

"Đừng đùa kiểu này."

"Làm sao vậy? Dù sao em cũng sắp ly hôn, không phải sao?

"Chu Duệ!"

Hai chữ kia rốt cuộc vẫn làm Ôn Ngôn có chút tổn thương, đặc biệt là từ miệng người này nói ra, đem tâm trạng vốn dĩ không đến nổi tệ của cô hôm nay chọc đến tan tành.

"Được được, tôi nói sai rồi được không, em không vội có thể để tôi mời em ăn một bữa không, lần này em dọn đi có lẽ sẽ không trở lại mà?"

Ngữ khí Chu Duệ thật nhẹ nhàng, chỉ là hành động lúc này nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Trước sau Ôn Ngôn vẫn bị giam lại trong khuỷu tay hắn, gắt gao dán sát vào nhau. Hiện tại thời tiết đang nóng, hai người lại gắn bó chặt chẽ, chỉ cách một tầng vải dệt mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể đối phương.

Quá thân mật rồi, không được, thế này thật sự không được.

Ôn Ngôn không tiếng động trong lòng gào thét,

Quá thân mật, không được, như vậy thật sự không được.

Ôn Ngôn không tiếng động ở trong lòng hò hét, nhưng cái người đang dán vào cô không chịu tránh ra mà nàng có đẩy cũng không được, khi cô còn đang không biết nên làm sao thì điện thoại trong túi bỗng nhiên đổ chuông.

Chu Duệ rốt cuộc cũng chịu buông cô ra, gương mặt Ôn Ngôn đỏ hồng, tay chân luống cuống tìm trong túi xách.

"Cô Ôn đã đến chưa? Chúng tôi đang ở dưới lầu, đồ đạc của cô dọn lên bây giờ luôn hay là chờ cô đến rồi tính tiếp?"

"Chờ tôi đến đi, làm phiền anh."

"Được rồi, vậy chúng tôi ở đây chờ cô."

Ôn Ngôn vừa nói cảm ơn vừa với tay ấn thang máy, Chu Duệ cũng không có ý định về nhà mình, hắn mở cửa ném đồ đạc vào nhà rồi lại đuổi theo.

"Tôi đưa em đi, đừng để người ta chờ sốt ruột."

Ôn Ngôn há mồm muốn cự tuyệt, Chu Duệ lại đi trước cô một bước, "Tôi còn chưa mời em ăn cơm mà."

------------

Chu Duệ: Muốn theo đuổi vợ tương lai, phải mặt dày quấn lấy cô nha ~