Chương 10: Chu Duệ, anh điên rồi, mau tránh ra!

Có lẽ sau đó lại cảm thấy hành động này có chút quá thân mật, Ôn Ngôn lui về phía sau một bước cũng kéo ra chút khoảng cách với hắn, cô thu hồi tay thuận thể vuốt lại tóc mai đang hỗn độn, đem chúng vén ra sau tai.

Hai mắt trước sau vẫn không dám nhìn thẳng vào Chu Duệ, cô nhìn thấy sự đồng tính trong mắt hắn, cũng may Chu Duệ không như thế.

Cửa thang máy môn khép lại lại mở ra, khi Ôn Ngôn còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay cô, đôi chân dài bước ra khỏi thang máy.

Ôn Ngôn trong tình thế không có phòng bị như vậy rất dễ dàng đã bị mang theo ra ngoài, cánh tay đàn ông quá kiên quyết quá rắn chắc, cô có cố gắng tránh đến mấy cũng không thể thể thành công rút tay ra khỏi tay hắn, bị hắn nắm lấy kéo đi đến phát đau.

Ôn Ngôn cau mày hét lên một tiếng, đối với hành vi lôi kéo thô bạo của hắn cực kỳ lên án.

“Buông tay mau, anh làm đau tôi.”

Một túi to đựng đầy nguyên liệu nấu ăn bị vứt trên mặt đất, thân hình Chu Duệ đè sát lại, đem cô áp chế lên tường. Hai người gắt gao dán vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, gần đến nỗi chỉ cách mấy centimet.

Ôn Ngôn cả kinh mở to hai mắt, mất vài giây mới phản ứng kịp, người này đang làm gì vậy.

“Anh! Chu Duệ, anh điên rồi, mau tránh ra!”

Trời ạ, cũng không biết tầng này còn có nhà nào khác không, nếu bị người khác thấy, chính cô thật sự có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tay thử đẩy đẩy, cũng không biết người này ăn cái gì mà lớn lên, đẩy hắn một chút cũng không lung lay không nói, ngược lại hắn càng dán vào sát hơn.

Khi nói chuyện hơi thở của Chu Duệ phun lên giữa cổ, lửa nóng có thể đốt cháy trái tim Ôn Ngôn.

Mặt liền nóng lên một chút, Ôn Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ không chừng nhìn sang nơi khác, không dám đối diện với Chu Duệ.

“Anh, anh đừng như vậy, anh mau nhanh buông tôi ra, có chuyện gì từ từ nói.”

“Em đang sợ cái gì?”

Chu Duệ chặt chẽ đem cô giam cầm dưới thân, không hề có một chút ý muốn rời ra.

Chênh lệch thân thể giữa hai người rất rõ ràng, thật ra Ôn Ngôn cũng không tính là quá thấp, nhưng đứng trước mặt hắn lại có vẻ đặc biệt nhỏ bé.

Vốn dĩ Ôn Ngôn vừa mới bệnh xong lại giãy giụa một hồi, sắc mặt vừa tái nhợt lại có chút hồng nhạt, vừa sợ hãi vừa tức giận như một con cá nóc, gương mặt phồng lên thập phần đáng yêu.

Đáng yêu làm người xem đều muốn hôn cô một cái.

Chu Duệ cúi đầu sát lại trong gang tấc, vẫn không nhúc nhích, đôi mày kiếm và đôi mắt sáng khi không cười tạo ra cảm giác vô cùng áp bách.

Ôn Ngôn bị hắn nhìn chằm chằm đến trắng trợn táo bạo như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt càng nóng lên, lắp bắp nói, “Tôi, tôi sợ gì chứ.”