Chương 9: Có ý gì? Ly hôn?

Hai ngày trước Chu Tuấn Thư sau khi đập cửa rời khỏi sau đó vẫn chưa trở về, Ôn Ngôn cũng không thấy thương tâm chút nào, ngược lại như vậy càng đỡ phải lo hơn.

Người đang ở đâu không cần nghĩ cô cũng có thể đoán được đại khái, nếu không phải ở công ty thì là ở nhà khác của hắn, hoặc cũng có thể là ở trong nhà bạch nguyệt quang kia.

Người không ở nhà càng nhẹ nhàng hơn, ung dung nghỉ ngơi hai ngày, bệnh cảm mạo trên cơ bản đã không còn trở ngại gì, tâm tình tố lên nhiều ngay cả chuyện dì cả đến cũng không thấy khó chịu mấy.

Hôm nay đồ đặc của cô đều đã thu thập xong, nửa giờ sau dịch vụ chuyển nhà sẽ tới cửa dọn đi.

Ôn Ngôn đứng trong phòng khách không hề có chút hơi người, lần cuối cùng nhìn lại nơi cô đã sống trong suối ba năm.

Ba năm, cô không thay đổi gì nhiều căn nhà này cũng không làm người đàn ông kia vì cô mà hồi tâm chuyển ý.

Kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, kết cục giữa bọn họ cũng đã định trước sẽ không quá mức tốt đẹp, cả quãng thời gian dài như vậy đều cố chấp tự lừa mình dối người.

Hiện tại, mộng đẹp vợ chồng ân ái này rốt cuộc cũng nên tỉnh rồi.

“Người đẹp, chỉ có mấy thứ này thôi sao? Cô đến xác nhận lại một chút có sót thứ gì không.”

“Làm phiền các anh, chỉ có nhiêu đây thôi.”

Có lẽ là thấy đồ đạc cũng không nhiều lắm, sư phụ chuyển nhà lên tiếng nhắc nhở một câu.

Ôn Ngôn đi theo nói cảm ơn, từ từ đóng cửa nhà lại, vừa quay đầu đã đối diện với một gương mặt quen thuộc.

“Em đây là… đang chuyển nhà?”

Hôm nay Chu Duệ trông có vẻ nhàn nhã, áo tay ngắn màu hồng nhạt, quần vàng nhạt rộng rãi, không giống tây trang nghiêm túc mang tính xâm lược như ngày ấy. Trong tay lúc này đang xách theo cái túi, bên trong có chút rau củ và trái cây, hẳn đang định lát nữa tự nấu ăn.

Vừa lúc này cũng đã hơn mười một giờ trưa, sắp tới giờ cơm rồi.

Ôn Ngôn cũng không định giấu diếm hắn, “Đúng vậy, chuẩn bị dọn đi rồi, đại khái sẽ không quay lại nữa.”

Sau khi bấm số tầng thang máy, nhìn lên trên cùng là con số 22 đang sáng lên, là tầng hắn đang sống.

Nếu theo như trước đây còn có thể ghé qua ngồi ôn chuyện xưa một chút, hiện tại thì thôi, đáng tiếc sau hôm nay có lẽ rất khó có dịp lại đến tiểu khu này.

“Sao lại thế này?”

“Không có gì, dự định ly hôn thôi.”

Thang máy thực nhanh đến tầng 22, cửa thang máy ngừng một chút rồi mở ra, Chu Duệ lại không có ý muốn đi ra ngoài, mà là nghiêng đầu nhìn về phía cô.

“Có ý gì? Ly hôn? Em?”

Ba câu hỏi liên tục, là đang chứng minh giờ phút này trong lòng hắn hết sức kinh ngạc.

Ôn Ngôn đến gần một bước, duỗi tay che lại mặt hắn sau đó mở miệng nói.

“Đừng lo tôi sẽ thương tâm, kỳ thật tôi đang rất vui vẻ.”