Chương 5: Theo tôi lên xe, hay là em muốn để tôi bế em lên?

Đôi mày kiếm của Chu Duệ nhăn lại đến nỗi có thể kẹp chết muỗi.

“Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần, xe của tôi sẽ nhanh đến thôi.”

Ôn Ngôn đã nóng đến lợi hại nhưng vẫn biết quan hệ giữa hai người cũng không phải thân thiết, nếu gọi là người xa lạ cũng không quá.

Tùy tùy tiện tiện lên xe của người ta, lỡ có ai thấy lại nói điều không hay.

Cô cũng không quên, trong tiểu khu này có mấy kẻ nhiều chuyện luôn thích săm soi việc người khác, quan hệ của bọn họ và mẹ của Chu Tuấn Thư rất tốt, nếu thật sự để bọn họ trông thấy, nhất định không có cách nào để giải thích.

Ôn Ngôn cảm nhận được sau khi cô nói xong lời này sau lưng càng trở nên lạnh hơn, cũng không biết ảo giác của cô có phải hay không, mà có vẻ như vị bạn học cũ này đang tức giận, khí lạnh trên người đều theo nhau hiện rõ ra trên mặt.

Cô muốn rút lại bàn tay phải đang bị nắm lấy, cư nhiên lại không thể rút được.

Ôn Ngôn hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

“Đừng làm chuyện vô ích, theo tôi lên xe, hay là em muốn để tôi bế em lên?”

Ngữ khí lạnh lẽo như dao dường như xông thẳng vào da thịt cô, người Ôn Ngôn đột nhiên run rẩy, định tiếp tục cự tuyệt nhưng lại không dám nói ra lời.

Trong lúc giằng co, chiếc xe nãy giờ mãi không đến rốt cuộc chậm rãi dừng bên cạnh, tài xế quay cửa kính xe xuống nhìn về phía bên này, “Hai người gọi xe phải không?"

Ôn Ngôn há miệng thở dốc đang muốn nói chuyện, Chu Duệ đã nhanh hơn một bước.

“Làm phiền anh, chúng tôi muốn hủy chuyến.”

Tài xế tuy rằng có chút không vui vẻ, nhưng đại khái cũng biết do chính mình đến quá trễ, thấy hai người bọn họ sắc mặt đều không tốt lắm, chỉ có thể ngượng ngùng lái xe đi.

Hiện tại tốt rồi, chỉ có thể ngồi xe của hắn.

Ôn Ngôn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng âm thầm mắng một câu, ấu trĩ.

Rõ ràng nhiều năm không gặp, người này lại làm ra vẻ thân thuộc, trông thấy hắn vì mình mà bận rộn chạy trước chạy sau, Ôn Ngôn có chút áy náy.

“Nếu không chút nữa tôi mời anh ăn bữa cơm nhé, hôm nay đã làm phiền anh rồi.”

“Em thiếu tôi đâu chỉ có bữa cơm này.”

Lời nói này làm Ôn Ngôn vô cùng kinh ngạc, há miệng thở dốc ngây ngốc nhìn hắn.

“Kết hôn cũng không nói một tiếng, thế nào, thật sự bay lên cành cao làm bà chủ nhà hào môn rồi, người bàn học cũ giờ cũng trở nên chướng mắt."

“…”

Tạm thời cô có thể cho rằng những lời này là đang châm biếm mình nhỉ, ngữ khí tràn đầy oán niệm, nói đến nỗi khuôn mặt nhỏ vốn dĩ không chút huyết sắc của Ôn Ngôn trực tiếp trắng như một tờ giấy.