Chương 6: Từ sau khi kết hôn đã thật lâu Ôn Ngôn không nhận có được sự ấm áp như vậy

Há miệng miệng hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Ôn Ngôn cảm thấy không chỉ riêng trong miệng khó chịu, mà trong lòng càng khó chịu đến nỗi khiến cô không nhịn được run lên từng trận.

Cô cúi đầu không nói lời nào, Chu Duệ cũng không lên tiếng nữa, hiện giờ vẫn còn rất sớm, trong phòng truyền dịch không được mấy người, Ôn Ngôn dựa vào ghế thế từ từ ngủ mất.

Sau khi cô nhắm mắt lại hoàn toàn không nhìn thấy, người nọ nhìn chằm chằm mặt cô như đang suy tư điều gì.

Mơ màng hồ đồ cũng không biết đã ngủ bao lâu, cuối cùng là bị nóng đến tỉnh dậy.

Ôn Ngôn mở to mắt, không biết từ lúc nào trên người lại đắp một cái chăn mỏng.

Mười ngón tay lạnh lẽo như bị kim đâm, có lẽ là đã lâu không động đậy nên bị cảm giác tê mỏi như kim đâm vào, cô vừa động, cảm giác đau liền tràn ra khắp người.

Ôn Ngôn từ từ nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy Chu Diệu đâu, ngược lại nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Người đàn ông này đã không còn là bạn học trước kia mình quen biết, nhiều năm không gặp, hắn không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, toàn thân đều là hơi thở của người ở tầng lớp cao, cũng do cô lúc trước phát sốt đến mơ hồ nên mới không kiêng nể gì trước mặt hắn.

Không nhìn thấy người cũng hợp lý, người bận rộn như vậy, đã có thể giúp đỡ đưa cô đến bệnh viện rồi sắp xếp một phen cũng xem như đã tận tình tận nghĩa của một người bạn học cũ.

Đừng nên yêu cầu quá nhiều, người ta cũng chẳng nợ gì cô.

Ôn Ngôn tự khuyên nhủ chính mình, nhưng trong tâm lý ẩn như có chút cảm giác mất mát không thể nói.

"Nghĩ rằng tôi đi rồi?"

Giọng nói đột nhiên vang lên, trong tay Chu Diệu xách theo vài cái túi, bên trong truyền đến hương vị thơm ngon của đồ ăn, biểu tình trên mặt Ôn Ngôn còn chưa kịp thu lại đã thấy người nọ từ từ bước đến bên cô.

"Anh chưa đi sao?"

Sao tôi có thể để em lại đây một mình chứ, y tá nói còn phải truyền một bình nước lớn. Chờ sau khi xong xuôi nhất định rất đói, tôi thấy em đang ngủ ngon lành nên không gọi em, nhờ y tá trông chừng giúp rồi tùy tiện mua chút đồ ăn, hương vị có lẽ cũng tạm, em tùy tiện ăn một chút để lót bụng đi."

Cái gì gọi là kinh hỉ, chính là đây.

Từ sau khi kết hôn đã thật lâu Ôn Ngôn không nhận có được sự ấm áp như vậy, bao nhiêu lần bản thân không thoải mái đều tự mình lẻ loi đến bệnh viện.