Chương 7: Bình thường em vẫn luôn ăn ít như vậy?

Chu Duệ trông lãnh đạm nhưng lại thập phần chu đáo, thậm chí còn mặt dày không màng đến hình tượng mà mượn người bên cạnh một cái ghế nhỏ, tạm thời xem như một cái bàn nhỏ đặt ở vị trí thuận tay Ôn Ngôn.

Rõ ràng đồ ăn chẳng có tư vị gì nhưng hôm nay lại phá lệ thơm ngon, đây có lẽ cũng chẳng phải hương vị đồ ăn mà là sự ấm áp đã lâu không nhận được.

Ôn Ngôn vừa nhai đồ ăn vừa chua xót không nhịn được rơi lệ đầy mặt.

Nhưng lại làm cho Chu Duệ vốn đang cúi đầu trả lời tin nhắn hoảng sợ giương mắt nhìn, cả giọng nói đều không nhịn được mà lắp bắp.

"Làm sao vậy, không khó ăn đến mức khóc chứ?"

Hắn hơi có chút nghi hoặc, buông điện thoại rồi từ trong túi lấy ra một đôi đũa dùng một lần chưa qua sử dụng, gắp một ngụm nếm thử.

Cũng có chút hơi thanh đạm, bất quá đồ ăn của bệnh viện đều như vậy, thiếu dầu thiếu muối, hương vị những món này đã xem như đã tương đối tốt rồi, dù hơi nhạt nhẽo chút, cũng không đến làm người ta ăn đến khóc mà.

Nếu không phải do đồ ăn có vấn đề thì chính là do tâm tình không tốt.

Kết hợp với những chuyện hắn trông thấy hôm nay, trong lòng Chu Duệ cũng đại khái hiểu rõ.

Chọc vào vết sẹo của người khác là việc làm phi quân tử, trước đây là do không biết, hiện tại muốn an ủi lại không nói nên lời chỉ có thể thử tránh nặng tìm nhẹ.

"Đừng chỉ uống cháo như vậy, ăn thêm chút đồ ăn đi, lúc trước sốt cao đến thế, thân thể cũng mệt rồi, tôi sợ lát nữa em phải ngất xỉu trên đường mất."

“Sẽ không đâu, sẽ không,”

Ôn Ngôn xấu hổ cười cười, nỗ lực ba gắp đồ ăn cho vào miệng nhai, lấy đó để che giấu sự mất tự nhiên hiện giờ.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào?

Ôn Ngôn thập phần mờ mịt về việc hôm nay Chu Duệ đối thái độ với cô.

Không nói đến thời gian còn đi học trước kia, cho dù là gần đây nhất, bọn họ chỉ ngẫu nhiên chạm mặt qua, gặp nhau cũng chỉ gật gật đầu xem như có chào hỏi.

Thái độ của hắn hôm nay thực sự có chút quá… quá mức nhiệt tình rồi.

Có lẽ thật sự là do cô đã nghĩ nhiều đi.

Ôn Ngôn giấu đi suy tư hoang mang trong mắt, miễn cưỡng ăn thêm chút đồ ăn sau đó buông đũa.

Chu Duệ nhìn cô xong lại nhìn lượng thức ăn cô vốn chẳng ăn được bao nhiêu, hàng mày càng thêm nhăn lại.

"Bình thường em vẫn luôn ăn ít như vậy?"

Mèo ăn so với cô còn nhiều hơn đi.

Ôn Ngôn xoa xoa tay trái tê dại, sợ kim bị lệch, động tác của cô thập phần cẩn thận, vừa xoa vừa giải thích với hắn.

“Cũng không khác lắm, tôi vốn dĩ ăn không nhiều lắm, lúc bị bệnh càng ăn không vào. Tôi đã no rồi, yên tâm, tôi sẽ không để mình bị đói đâu."

Buổi sáng nay còn rất không thoải mái, cô cũng không đến mức thật sự đem sức khỏe của mình ra nói giỡn.

Hai người nói chuyện một hồi, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, sau một lúc chất lỏng trong chai cũng đã sắp hết. Chu Duệ chờ cô truyền xong dịch liền đưa người lên xe rồi mới rời đi.

Nếu không phải do bọn họ không tiện đường, hắn lại có việc gấp phải về công ty, sợ là còn muốn tự mình đưa cô về nhà.

Ôn Ngôn ngồi trên xe taxi nhìn đường phố bên ngoài đã dần náo nhiệt, từ từ lâm vào suy nghĩ sâu xa.