Chương 16: Cảm Ơn Bạn Gái Tương Trợ

“Bạn trai?”

Lý Mạn Thù nhạy bén bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của Tôn Tâm Di, con ngươi nàng đột nhiên trợn tròn, trên mặt viết đầy khó tin.

Tuy một tháng trước khi ly hôn thì nàng cũng không về nhà, nhưng theo nàng hiểu về Dương Hạo, thì Dương Hạo không thể có một đoạn tình cảm mới nhanh như vậy được, huống chi đối phương còn là mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hơn nàng.

Mà Thẩm Minh Sơn ở bên cạnh cũng ngây người, hắn vốn cho rằng Dương Hạo đang trong quá trình lừa gạt con gái nhà lành, không ngờ lại đã lừa tới tay.

Lại nhìn dáng người cao gầy nóng bỏng của Tôn Tâm Di, trong lòng không nhịn được mà chửi bậy: Cải trắng ngon như vậy lại bị heo ủi!

Mẹ kiếp, mình cũng muốn làm con heo đó!

Trong lòng Thẩm Minh Sơn lập tức tràn đầy đố kỵ và hâm mộ.

Yên lặng tính toán làm thế nào để xin số, vị mỹ nữ này rõ ràng là rất dễ lừa, một shipper mà còn không chê, nhưng vậy một giám đốc như hắn còn không dễ dàng?

“Dương Hạo, anh đúng là tồi tệ, vừa ly hôn đã tìm người khác!”

Nếu như Dương Hạo tìm một người phụ nữ không bằng mình, Lý Mạn Thù có lẽ sẽ không cảm thấy gì, trong lòng còn thầm đắc ý: Xem đi, không có tôi thì anh cũng chỉ có thể tìm loại phụ nữ này.

Nhưng bây giờ, hắn lại tìm được một mỹ nữ xinh đẹp trẻ tuổi như Tôn Tâm Di, trong lòng nàng lập tức cảm thấy không thăng bằng, có một loại cảm giác bị Dương Hạo đá chứ không phải mình đá Dương Hạo.

“Tôi ly hôn mới tìm, hợp tình hợp lý hợp pháp.”

“Không giống một số người, còn chưa ly hôn đã vội vã tìm người tiếp bàn.”

Nói thật, Dương Hạo không muốn cãi nhau ở loại trường hợp này, quá mất mặt.

Nhưng Tôn Tâm Di rõ ràng là không nói đạo lý, cái gì gọi là vừa ly hôn đã tìm phụ nữ, cô cmn còn chưa ly hôn đã cấu kết với tên họ Thẩm này rồi, mình ly hôn rồi còn không thể tìm?

Đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép nổi tiếng nha.

Lý Mạn Thù á khẩu không trả lời được, chỉ có thể khó tin nhìn Dương Hạo, khi còn sống chúng, đối phương không bao giờ nói chuyện như vậy mới mình.

“Họ Dương, anh đừng ngậm máu phun người. Tôi và Mạn Thù chỉ là đồng nghiệp bình thường!”

Thẩm Minh Sơn mặt ngoài nhìn như giúp đỡ Lý Mạn Thù đứng ở điểm cao của đạo đức, nhưng trên thực tế là đang muốn nói cho Tôn Tâm Di biết, mình và người phụ nữ bên cạnh không có quan hệ gì, tái tạo lại hình tượng của bản thân.

“Đồng nghiệp bình thường đúng không?” Dương Hạo cười lạnh nói: “Có cần tôi tìm Vương Tuyết Như đến, để ba người nói chuyện không?”

“Ah! Anh???”

Thẩm Minh Sơn trợn mắt há mồm, hai mắt trợn trừng trừng, hắn thực sự không hiểu vì sao Dương Hạo lại biết tên vợ mình.

Hơn nữa, nghe giọng điệu thì hình như con quen vợ mình.



Chẳng lẽ tên này đang điều tra mình??

Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Sơn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, là một giám đốc phòng quảng cáo, hắn cũng nhận hối lộ không ít, nếu đối phương điều tra được những thứ này, hắn không chỉ mất việc, còn có thể đi vào đạp máy may.

“Mạn Thù, chúng ta đi. Không chấp nhặt với chó điên!”

Thẩm Minh Sơn luống cuống, không dám ở lại đây nữa, quay đầu liền đi.

“Minh Sơn, anh…”

Lý Mạn Thù không cam lòng, nàng vốn còn định khıêυ khí©h vài câu, nhưng Thẩm Minh Sơn đã đi, nàng cũng không tiện ở lại, liền đuổi theo.

Một vở kịch kết thúc, trên mặt nữ nhân viên vẫn lộ vẻ chưa thỏa mãn, hôm nay cửa tiệm cũng không có nhiều khác, được hóng hớt một chuyện như này cũng rất hạnh phúc.

Đáng tiếc người đàn ông kia quá nhát, cứ vậy đã chạy.

“Tiểu thư, chúng ta tiếp tục thử túi.”

Nữ nhân viên tiếp đãi Dương Hạo và Tôn Tâm Di phản ứng rất nhanh, vội vàng thu hồi tâm tư hóng hớt.

“Anh Dương, còn thử không?” Tôn Tâm Di nhìn Dương Hạo.

“Không cần thử nữa.”

Dương Hạo khoát tay, nghe hắn nói vậy, nữ nhân viên không khỏi thất vọng, hiển nhiên là vở kịch vừa rồi làm vị này mất hứng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Hạo lại làm nàng được trải nghiệm tàu lượn siêu tốc: “Gói chiếc màu trắng ngà và màu đen lại đi.”

“A?” Nữ nhân viên hơi sửng sốt, tiếp đó hỏi: “Tiên sinh muốn mua hai chiếc sao?”

“Tôi có nói sai gì sao?” Dương Hạo cười hỏi lại.

“Không có, không có!”

Nữ nhân viên vui vẻ ra mặt, nàng vốn cho rằng vị này muốn đi, kết quả lại là quay xe.

Người ta không chỉ không đi, còn mua hẳn hai chiếc túi.

“Tiên sinh, tiểu thư, hai vị qua khu nghỉ ngơi chờ một lát.”

Nữ nhân viên đưa hai người đến khu nghỉ ngơi, lập tức có nữ nhân viên khác đưa trà và đồ ăn vặt lên.

Mà lúc này, trái tim nhỏ của Tôn Tâm Di đập như hươu chạy, vị này mua hai chiếc túi, một chiếc là tặng quà sinh nhật cho em gái, vậy một chiếc khác chắc là của mình nhỉ?

Đây chính là túi xách Prada 26.000 NDT một chiếc đấy, quá đắt, mình có nên nhận hay không??



“Tiểu thư, ngài kiểm tra túi đi, nếu không có vấn đề, tôi sẽ ghi hóa đơn.”

Khi Tôn Tâm Di đang rầu rĩ, nhân viên đã quay lại, mang theo hai chiếc túi xách.

Tôn Tâm Di vô thức nhìn về phía Dương Hạo, trong mắt có ý hỏi thăm.

“Tôi không hiểu, cô xem đi.” Dương Hạo giang tay ra.

Tôn Tâm Di gật đầu, cầm túi lên quan sát cẩn thận.

Chất lượng của Prada được công nhận là kém, mọi người đều biết, trong số các nhãn hiệu cao cấp, chất lượng của Prada không nói là lót đáy nhưng cũng gần như vậy, vấn đề thường thấy là biến dạng, rạn đường chỉ, khóa kéo dễ hỏng, logo dễ mất, vân vân…

Nếu như bạn có một chiếc túi Prada chất lượng tốt, vậy thì xin chúc mừng, khả năng cao nó là Made in Thâm Thành!

Cho nên mọi người mua hàng hiệu, thật ra cũng không phải nhìn trúng chất lượng của nó, mà là thuộc tính nhãn hiệu và thuộc tính xã giao của nó.

Tuy chất lượng Prada không tốt, nhưng túi mới mà đã có vấn đề thì không có.

Tôn Tâm Di kiểm tra một phen, hai chiếc túi đều không có vấn đề, liên gật đầu với Dương Hạo.

“Mỹ nữ, ghi hóa đơn đi.”

Dương Hạo uống chén trà, rồi đứng dậy đi theo nhân viên đến quầy thu ngân, sau đó tiêu sái quét thẻ trả tiền.

Hai chiếc túi mất 52.000 NDT!

Dễ chịu!

Dương Hạo không biết đây có phải một loại bệnh hay không, lúc tiêu tiền chỉ cảm thấy thoải mái đến khó hiểu.

Cho nên mới nói, có một số phụ nữ thấy khó chịu thì sẽ đi mua sắm, chuyện này có thể hiểu được.

“Hai vị đi thong thả!”

Nữ nhân viên mặt đầy tươi cười, đưa tiễn Tôn Tâm Di và Dương Hạo ra ngoài, trong lòng vẫn không quên diss Lý Mạn Thù: Một ông chồng tốt như vậy mà lại giao cho người khác, nhìn đi, cô không cần thì có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xếp hàng kìa!

“Cảm ơn bạn gái tương trợ!”

“Một món quà nhỏ!”

Rời khỏi cửa hàng Prada, Dương Hạo đă chiếc túi màu trắng ngà cho Tôn Tâm Di.

“A, chuyện này…”

Tôn Tâm Di đã nghĩ đến một chiếc túi thuộc về mình, nhưng khi Dương Hạo thật sự đưa cho nàng, thì nàng vẫn có chút không biết phải làm sao.