Chương 17: Phụ Nữ Đều Có Lòng Hư Vinh

“Anh Dương, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận.”

Tôn Tâm Di tuy cực kỳ thích chiếc túi này, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình không thể nhận, dù sao cũng mới gặp lần đầu, nhận món quà quý giá như vậy thì không thích hợp.

“Tâm Di, cô không cần có gánh nặng trong lòng, tôi chỉ muốn biểu thị lòng cảm ơn, chứ không có ý gì khác.”

Dương Hạo không nói gì, trực tiếp nhét túi mua sắm vào trong tay Tôn Tâm Di.

Trong lòng nghĩ thầm, hôm nay cô không nhận cũng phải nhận!

Bằng không nhiệm vụ của tôi phải làm thế nào!

“Anh Dương, chuyện này…”

Tôn Tâm Di còn định từ chối, Dương Hạo lại mở miệng: “Nếu cô thấy băn khoăn, vậy một tháng tiếp theo giúp tôi giảm cân đi, mục tiêu của tôi là 75kg.”

Tôn Tâm Di do dự một chút, đáp lại: “Ah… Vậy mỗi ngày tôi sẽ mang bữa trưa giảm cân cho anh!”

“Ok!” Dương Hạo gật đầu.

“Vậy cảm ơn anh Dương!”

Tôn Tâm Di cực kỳ thích chiếc túi này, cộng thêm Dương Hạo rất chân thành, nên nàng cũng không từ chối nữa.

Đinh!

Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ‘phú ông áy náy’.

Phần thưởng đã cấp, mời ký chủ đến cửa hàng BYD 4S số 23 đường Hán Giang để nhận ‘BYD YangWang U8 x1’.

Quả nhiên, sau khi Tôn Tâm Di nhận quà, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.

Nice!

Món quà này, đáng giá!

Lúc này, ánh mắt Dương Hạo nhìn Tôn Tâm Di cũng thay đổi.

Trong mắt hắn, đây không phải là mỹ nữ gì cả, mà là boss rơi đồ và rơi tiền nha!

Đầu tiên là thẻ x10, rơi ra 210.000 NDT< hiện giờ lại rơi một chiếc BYD YangWang U8, hắn bắt đầu chờ mong con boss này còn có thể rơi thứ gì.

Phòng tập.

Vu Lệ Lệ và Chu Linh đang ngồi ăn lẩu cay sau quầy tiếp tân, lúc này Mạnh Ngọc Ngọc cũng ở nơi này, nàng chọn một phần cơm gà hầm.

Ba cô gái vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề chợt chuyển đến Dương Hạo và Tôn Tâm Di.

“Lệ Lệ, Linh Linh, hai người không biết thì thôi, vị kia thế mà lại lái xe điện đến.”

“Tôi ở trên tầng 2, vừa hay nhìn thấy anh ta lái xe điện đưa Tôn Tâm Di đi.”

“Cũng không biết người này là nghèo thật hay là giả nghèo nữa.”

Mạnh Ngọc Ngọc nói đến chuyện mình nhìn thấy.

“Xe điện?”



“Tôi đã nói anh ta là shipper rồi mà!” Vu Lệ Lệ lập tức lên tinh thần, suy đoán: “Có lẽ là mang tất cả tiền tiết kiệm ra để tán tỉnh Tôn Tâm Di.”

“100 tiết, 30.000 nha, shipper phải tích nửa năm mới đủ. Nếu như là thật, vậy vị đại ca này cũng quá si tình rồi.” Chu Linh nói một câu xúc động.

“Có một số liếʍ cẩu chính là như vậy, bản thân không ăn không uống cũng phải nịnh nọt nữ thần.”

Mạnh Ngọc Ngọc rất hiểu liếʍ cẩu, bởi vì trên wechat của nàng cũng có loại liếʍ cẩu này, bản thân chỉ kiếm được 5000, 6000 một tháng, lại bớt ăn bớt mặc để dành tiền, mua khóa học của nàng.

Mà đối với loại liếʍ cẩu này, phương thức xử lý của Mạnh Ngọc Ngọc chính là như gần như xa, một khi cảm giác được tên liếʍ cẩu nào có dấu hiệu buông tha, thì nàng mới cho một chút ngon ngọt, để đối phương nhìn thấy hi vọng.

Nàng gọi phương thức này là ‘nuôi chó’!

Chuyện này vui sướиɠ hơn nuôi chó thật nhiều lắm, mấu chốt là còn có thu hoạch thực tế.

“A, thật đáng thương, có lẽ Tôn Tâm Di cũng chỉ đi ăn bữa cơm với anh ta thôi.” Chu Linh thở dài.

“Liếʍ cẩu không đáng đồng tình!”

Mạnh Ngọc Ngọc bĩu môi, lý do liếʍ cẩu trở thành liếʍ cẩu, còn không phải là thèm thân thể người khác sao, cho nên Mạnh Ngọc Ngọc sẽ không đồng tình với liếʍ cẩu, dù sao liếʍ cũng có mục đích mà.

Khi ba người đang trò chuyện, cửa tự động của phòng tập đã mở ra, Tôn Tâm Di cất bước đi vào.

Ánh mắt ba cô gái đồng thời rơi vào người nàng, Vu Lệ Lệ vốn định khıêυ khí©h vài câu, ngồi xe điện có lạnh không.

Kết quả nàng đang định mở miệng, liền nhìn thấy túi mua sắm có logo Prada trong tay Tôn Tâm Di, con ngươi của nàng hơi co lại, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi.

Cuộc sống thực tế không phải TikTok, trên TikTok bạn mua một chiếc túi Prada hơn hai chục ngàn thì sẽ bị khıêυ khí©h là quá low, nhưng hiện thực thì lại khác, người bình thường là không mua nổi hàng hiệu như Prada.

Ví dụ như Vu Lệ Lệ, tiền lương cứng + trích phần trăm, mỗi tháng kiếm được khoảng 5000, nàng và Mạnh Ngọc Ngọc thuê chung nhà, mỗi tháng hết 2800, cộng thêm điện nước gas vào là hơn 3000, cho nên mỗi tháng nàng chỉ chi tiêu 1500, lại thêm tiền cơm, mua quần áo, mỹ phẩm, vật dụng hàng ngày… 5000 thật sự là không đủ xài.

Đấy là còn chưa tính đến những trường hợp ngoài ý muốn, mà 5000 xem như là thu nhập trung bình của người làm thuê bình thường, cho nên chiếc túi xách hơn hai chục ngàn đã là rất xa xỉ với người bình thường.

“Tâm Di, đã bắt đầu mua đồ Prada rồi, thật là hâm mộ.”

Chu Linh cũng nhìn thấy chiếc túi mua sắm trong tay Tôn Tâm Di, tính cách nàng tương đối trực tiếp và vui tươi, lập tức để đũa xuống, xúc động nói một câu.

Tôn Tâm Di lạnh nhạt đáp lại: “Anh Dương tặng.”

Mà những lời này lại tạo thành bạo kích với Vu Lệ Lệ.

Nàng rốt cuộc đã đề cử vị đại gia nào cho Tôn Tâm Di chứ?

Tiện tay đã tặng Prada cất bước rồi!

Trong đầu Vu Lệ Lệ chợt vang lên một giai điệu: Nếu như có thể làm lại, tôi muốn chọn Lý Bạch.

“Anh Dương tặng cái gì nha? Trang sức, quần áo hay là túi xách?” Chu Linh tò mò hỏi.

Mà nàng cũng hỏi vấn đề Mạnh Ngọc Ngọc quan tâm nhất, tuy đồ Prada rất đắt, nhưng khăn quàng cổ, mũ hay một ít trang sức thì hơi rẻ.

Điều này cũng có thể nhìn ra tài lực của Dương Hạo thế nào.

“Một chiếc túi xách.” Tôn Tâm Di đáp.

Phụ nữ đều có lòng hư vinh, Tôn Tâm Di cũng không ngoại lệ, nàng biết Vu Lệ Lệ có địch ý với mình vì chuyện của Từ Lâm Hiên, cũng biết Vu Lệ Lệ và Mạnh Ngọc Ngọc thường xuyên tụ tập nói xấu mình.



Mà lần này cũng coi như một lần phản kích, dù sao Dương Hạo là do Vu Lệ Lệ đề cử cho nàng.

“Oa, thế mà lại là túi xách, có thể mở ra xem không?”

“Tôi đi ngang qua tiệm Prada mấy lần mà không dám vào.”

Không thể nghi ngờ, Chu Linh là một vai phụ rất tốt, dưới sự cố gắng của nàng, Tôn Tâm Di còn không cần nói chuyện.

Mạnh Ngọc Ngọc và Vu Lệ Lệ thật ra cũng muốn xem, dù sao cũng là Prada nha.

“Vậy vào phòng nghỉ xem đi.”

Tôn Tâm Di cũng không từ chối, bị người thèm muốn cũng là một việc rất thoải mái, nhất là còn có hai người không thân thiện với mình.

“Ừm ừm, nơi này không tiện bóc.”

Chu Linh liên tục gật đầu, trên quầy có hai máy tính và đủ loại vật dụng, không tiện mở đồ.

Thế là bốn cô gái đi vào phòng nghỉ, Tôn Tâm Di đưa túi mua sắm cho Chu Linh, người sau đã không kịp chờ đợi, vội vàng lấy túi chống bụi bên trong ra, sau đó lại cẩn thận mở túi chống búi, chiếc túi xách màu trắng ngà hiện ra trước mắt bốn người.

“Oa, quá đẹp!”

“Đây hình như là kiểu mới, tôi đi ngang qua tiệm Prada thì đã nhìn thấy trong tủ kính.”

Tinh Quang ở ngay bên cạnh, Chu Linh thường xuyên đi dạo, cho nên cũng nhận ra đây là sản phẩm mới trong tủ kính.

“Kiểu dáng đẹp thật.”

Mạnh Ngọc Ngọc tán dương một câu, trong lòng thì ghen tỵ muốn chết, đồng thời âm thầm diss cô bạn nhựa Vu Lệ Lệ một vạn lần.

Có một đại gia như vậy, thế mà lại đề cử cho Tôn Tâm Di, nếu đề cử cho nàng, 100 tiết + túi xách Prada, đều thuộc về nàng.

Mà lúc này, trong lòng Vu Lệ Lệ là đố kỵ và hối hận, nàng thậm chí còn không muốn nói một câu nào, trong lòng đang tính toán, sau này phải giữ gìn quan hệ với Dương Hạo!

Tôn Tâm Di cướp mất Từ Lâm Hiên trong tay nàng, nàng cũng muốn cướp người của Tôn Tâm Di.

“Tâm Di, cô đừng bị người lừa!”

“Hiện giờ có rất nhiều người mua hàng giả cao cấp để lừa gạt, tôi đề nghị cô đến tiệm Prada bên Tinh Quang để giám định lại.”

Lúc này, một giọng nam chợt vang lên sau lưng bốn cô gái.

Bốn người đều quen thuộc với giọng nói này, hắn là quản lý Chu Hồng Cường.

Hắn đến phòng nghỉ uống nước, vừa hay nghe thấy bốn cô gái nói chuyện, mà Chu Hồng Cường cũng là một trong những người theo đuổi Tôn Tâm Di, thấy người tặng quà đắt như vậy cho Tôn Tâm Di, trong lòng tự nhiên không thoải mái.

Thấy Tôn Tâm Di không lên tiếng, Chu Hồng Cường lại bồi thêm một câu: “Tâm Di, đám sở khanh bây giờ có rất nhiều chiêu trò, không thể không đề phòng.”

“Anh Cương, Tâm Di mua túi xách này ở cửa hàng Prada bên Tinh Quang!” Chu Linh nói chân tướng, cũng là vì không muốn vị quản lý này quá mất mặt.

“Ah… Như vậy à.”

Khóe miệng Chu Hồng Cường giật giật, cảm thấy mất hết mặt mũi, lại mở miệng bù một câu: “Có phải thật lòng hay không, không thể dựa vào tặng quà gì để so sánh, phải xem anh ta có thật sự tốt với cô hay không!”

Lời này nghe như có đạo lý, nhưng bốn cô gái ở đây đều không phải là trẻ con, căn bản là không nuốt nổi cái bánh vẽ này.

Không thể dùng quà để so sánh, cmn, anh ngay cả quà còn không tặng, so sánh cái rắm!