Chương 47-3: Cầu hôn (3)

“Nói ra thì đứa nhỏ Đồng Diệu kia thật là phúc mỏng.” Lời nói của Đồng Tố Hinh kéo Ôn Noãn từ trong hoảng hốt về.

Đồng Diệu, ừ Đồng Diều ở ngày cô hạnh phúc nhất bỗng nhiên rời đi, hạnh phúc của bọn họ dễ như trở bàn tay đã thành cảnh tượng huyền ảo, mỗi lần nhớ tới cô đều đau lòng đến thở cũng khó khăn.

Ôn Noãn không nhịn

được chua xót nước mắt dâng lên, “Mẹ Hàn, cha mẹ Đồng có khỏe không?”

Đồng Diệu là con trai duy nhất của bọn họ, khi bất ngờ nghe tin dữ thì

hai ông bà như muốn sụp đổ, tang lễ đi qua thì mẹ Đồng ốm nặng một trận, lúc đấy cô cũng đau lòng muốn chết nên căn bản cũng không có cách nào

an ủi được họ.

Sau này cậu của cô là thị trưởng Triệu Thanh Vân

tự mình hăng hái làm việc nghĩa trao tặng bằng khen, sau lại nghe nói

người nhà là bà của người bị cướp cũng bồi thường một khoản lớn, thậm

chí sau này vì ngăn ngừa bọn họ thấy vật nhớ người quá đã cho bọn họ di

cư sang Úc, mời người về chăm sóc, hàng năm đến dịp lễ bái đều qua đưa

đón, chỉ là mỗi lần về bọn họ đều tránh mặt cô.

Cha mẹ Đồng nhận

thức giống như cô là đầu sỏ gây tội không thể tha thứ, nếu như không

phải kết hôn cùng cô thì có lẽ Đồng Diệu cũng không gặp một màn cướp bóc kia, cũng sẽ không………..

Mặc dù lời nói này thật sự không có đạo

lý, nhưng Đồng Diệu cũng đã đi, bọn họ cũng mất đi đứa con trai yêu quý

của mình, đau lòng chuyển thành thống khổ, cô có thể hiểu được cho nên

vẫn im lặng chịu đựng.

Chỉ là mọi chuyện không theo dự đoán ban

đầu của cô mà thôi, cho dù Đồng Diệu rời đi thì cô cũng sẽ thay anh chăm sóc thật tốt hai ông bà.

Mẹ Hàn Đồng Tố Hinh là cô của Đồng Diệu nên có liên hệ với bọn họ.

“Bọn họ đều tốt.” Đồng Tố Hinh than nhẹ, “Hai năm qua bọn họ cùng dần tiếp

nhận sự thật Đồng Diệu đã không còn. Họ đã nhận nuôi một cô nhi coi như

là ủy thác…………”

Ôn Noãn gật đầu, còn một tháng nữa là ngày giỗ của Đồng Diệu.

Bởi vì Đồng Tố Hinh cố gắng giữ cô lại nên Ôn Noãn ở lại ăn cơm tối, cô lại giống như trở về thời niên thiếu, khi đó cô chẳng những ăn bớt bánh

ngọt mà còn ăn chực nữa.

Sau bữa cơm tối, cô phụ trách rửa bát,

Hàn Triết chui vào phòng sấy đánh phá cái gì đó, Đồng Tố Hinh đi ra

ngoài nói là mua vài món đồ.

Sau khi cô dọn dẹp xong thì Hàn Triết từ phòng sấy bưng ra một cái bánh ngọt đặt ở giữa một cái bàn.

Giờ phút này cửa hàng đã sớm treo biển “Đang nghỉ ngơi”, vì vậy trong cửa hàng cũng không có khách.

“Điểm tâm sau bữa ăn, cậu tới đây ăn đi.” Ánh mắt Hàn Triết lấp lánh.

Sau khi Ôn Noãn ngồi xuống, cô cầm muỗng nhỏ lên múc một muỗng thì thấy bên trong bánh ngọt bơ màu trắng cùng quả cà chua nhỏ màu đỏ nằm ở giữa là

một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Cô để muỗng nhỏ xuống nhìn cậu.

Hàn Triết ngồi xuống, hơi mỉm cười: “Ôn Noãn, mình quyết định lại cầu hôn cậu lần nữa, gả cho mình để mình chăm sóc cậu.”

Lần này Ôn Noãn không hề ngạc nhiên nữa, cô bình tĩnh nhìn cậu, “Hàn Triết, tâm ý của cậu đối với mình mình rất cảm kích. Nhưng cậu biết đấy,

chuyện của mình với Đồng Diệu cuối cùng tiếc nuối như thế nào, hiện tại

mình lại có thêm kinh nghiệm thất bại của một cuộc hôn nhân, trước mắt

mình không còn hơi sức để yêu hoặc lại trải qua một cuộc hôn nhân nữa.

Tương lai sau này nếu như có một ngày mình có thể quên Đồng Diệu thì có

lẽ mình sẽ suy tính. Còn cậu, Hàn Triết, mình không muốn lặp lời nói hai năm trước nữa.”

Hai năm trước cô cự tuyệt lời cầu hôn của cậu,

cô nói: “Hàn Triết, cả đời này mình đã không thể nào yêu bất kể ai, mình đối với cậu chỉ có áy náy. Chỉ là vì thời niên thiếu mình đã không hiểu chuyện nên làm tổn thương tới cậu làm mình rất áy náy. Hơn nữa, ở trên

người cậu làm mình liên tưởng quá nhiều đến chuyện liên quan tới Đồng

Diệu. Chuyện này đối với cậu không công bằng.”

Thật ra khi đó Hàn Triết cầu hôn, cô không phải là chưa từng ích kỷ mong ước và kỳ vọng.

Nếu như nhất định phải tìm người kết hôn lập gia đình thì Hàn Triết cũng

chưa hẳn là không thể, cô ích kỷ mong ước mình nói những lời đó về sau

cậu sẽ không so đo, có thể tiếp nhận tuyệt đối chuyện cô sẽ không yêu

cậu, cô cũng kỳ vọng, coi như cô vĩnh viễn yêu Đồng Diệu thì cậu cũng có thể đủ bao dung………..

Khi đó Nhược Hàn Triết có nói một câu cậu không ngại, không sao cả, có thể lấy cô với Hàn Triết là đủ rồi.

Vớiý nghĩa như vậy chung quy là quá mức ích kỷ rồi, đối với Hàn Triết là quá không công bằng. Cho nên sau khi cô nói những lời này về sau cô cũng

không muốn lặp lại nữa.

Sự xuất hiện một năm kia của cậu rồi biến mất giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi đến mức khiến cô cho

rằng đây chẳng qua là một giấc mơ.

Một tình yêu đến tột cùng có thể khắc sâu đến bao nhiêu? Ôn Noãn cũng không biết.

Giống như cô vẫn yêu Đồng Diệu như cũ mà Hàn Triết vẫn còn yêu cô.

Đều mơ hồ không thấy được điểm cuối.

Hàn Triết giống như là đã dự liệu việc cô sẽ có phản ứng như vậy, cậu không dao động mà mỉm cười mang theo sự đau thương nhàn nhạt và tự giễu cợt:

”Ôn Noãn, cậu có biết hai năm trước lúc mình biết rằng không lâu sau

cưới Đường Tử Khoáng mình đã hối hận đến mức nào không?”

Hôm đó cầu hôn bị cô cự tuyệt cậu đã chán nản rời đi.

Cô vẫn yêu Đồng Diệu, nếu như nói cậu hoàn toàn không để ý thì là không

thể, nhưng Đồng Diệu đã rời đi, vĩnh viễn không trở về nữa nên nếu sau

này kết hôn cô vẫn nhớ nhung anh ấy thì cậu cũng có thể chọn lựa cách

bao dung. Vậy mà cô nói là sẽ không yêu nữa, nếu cứ dung túng như vậy gả cho cậu, cậu dung túng cô đến cỡ nào đi nữa thì cô đều không thể vui

vẻ được.

Vì vậy, cậu đi xa quê hương đến tận Châu Phi.

Vậy mà khi biết được tin cô nhanh chóng kết hôn cùng Đường Tử Khoáng làm cậu như tỉnh ngộ.

Không có Đồng Diệu thì cô gả cho người nào cũng không khác nhau, tại sao cậu

lại để ý đến việc từ nay về sau cô có thể yêu thương cậu hay không mà để cho cô gả cho một người không yêu cô chứ!

Cậu thật sự hối hận. Cậu hối hận đến mức nửa đêm mơ thấy tim phổi mình cũng đau đớn đến tê liệt!

Hiện tại cậu sẽ không để ý nữa! Chỉ cần cô nguyện ý để cho cậu chăm sóc là tốt rồi!

Motorcycle dừng lại ở cửa Tân Giang Hoa Uyển, Ôn Noãn từ trên xe bước xuống cầm mũ bảo hiểm đưa cho Hàn Triết: “Hàn Triết, cảm ơn cậu.”

Hàn Triết cười nhận lấy mũ bảo hiểm.

Ôn Noãn đi vào trong Hoa Uyển.

“Ôn Noãn.” Hàn Triết gọi cô.

Cô dừng lại quay đầu.

Hàn Triết nhìn cô, ánh đèn đường chiếu thẳng vào gò má của anh, khóe mắt

đuôi mày nổi lên vô cùng dịu dàng. Cậu nói: “Nếu như tương lại có một

ngày cậu muốn kết hôn thì hãy cho mình vào danh sách lựa chọn làm ứng

viên đầu tiên được không?”

Tim Ôn Noãn đập mạnh và loạn nhịp, cô nhìn cậu.

Rất dễ nhận thấy lời cô nói lúc trước đều trở nên vô ích.

“Được không?” Hàn Triết lại một lần nữa hỏi, âm thầm ẩn chứa hàm ý.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Mình không thể làm trễ nải hạnh phúc của cậu.” Tương lai có một ngày………Nếu như không có ngày đó thì sao?

Hàn

Triết hơi nghiêng đầu nhìn cô, cậu mỉm cười: “Trừ phi trên thế giới này

lại xuất hiện một người như cậu hoặc là lại xuất hiện một người dũng cảm giống cậu ngăn cản người khác trước mặt mình. Nếu không thì đời này

mình sẽ không yêu người khác.” Nụ cười của cậu dần dần mở rộng, mang

theo sự vui sướиɠ rõ ràng, “Mẹ mình có thể sẽ ở Phong Thành một thời

gian, cậu có thời gian rảnh rỗi thì cứ tới đây nhé.” Sau đó cậu đội mũ

bảo hiểm rồi rời đi một cách tự nhiên.

Cố Dạ Thâm đứng ở ban

công với ánh sáng u ám, từ nơi này anh có thể nhìn thấy cửa chung cư,

anh hít một hơi thuốc lá, mày rậm khóa chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn xa

xa.

Ngày hôm qua cô cùng chồng trước ở chung một chỗ.

Hôm nay lại cùng bạn học ở chung một chỗ.

Ôn Noãn, nếu như lòng cô đã từ từ mở ra thì chúng ta có thể thử bắt đầu được không?