Chương 29: 29: Đại Hội Thể Thao

Chủ đề #Lý Tuệ leo lên đại gia# náo loạn trên mạng rất lâu, một số lão minh tinh liên quan cũng bị kéo ra ánh sáng, có thể nói là đặc sắc vô cùng.

Thế là chuyện Đào Nhiên lăng nhăng kênh kiệu chỉ nổi lên chút bọt đã chìm xuống.

Gần đây, Dung hợp bắt đầu quảng bá toàn quốc, Đào Nhiên cũng không còn thời gian suy nghĩ xem ai đã giúp nàng, đương nhiên, cũng không có thời gian tìm Đồng Hòa tụ tập ăn chơi.

"Nhiên tỷ Nhiên tỷ, chờ chút, chờ chút đã." Trợ lý Tiểu Dung chạy theo Đào Nhiên, chỉnh váy cho nàng xong mới nhìn nàng đi lên sân khấu.

Hôm nay là ngày đầu tiên Đào Nhiên tham gia quảng bá Dung hợp, thời khắc quan trọng như vậy, Tiểu Dung sao có thể không cẩn thận, suốt đường đi chỉnh váy cho nàng, chỉ sợ nàng xuất hiện mà vẫn có chút sơ suất.

Đào Nhiên mỉm cười đi lên sân khấu, đạo diễn, nhà sản xuất đều đã đứng đó, Diệp Trăn cũng lên rồi, dưới khán đài có hàng vạn fans đang nhìn nàng.

"Tiếp theo chính là nữ thứ chính phim Dung hợp, Đào Nhiên.

Trong phim, Đào Nhiên vì chúng ta mà dốc toàn lực diễn một tiểu cô nương ở nơi núi sâu..."

Đào Nhiên tự nhiên lễ phép cúi chào mọi người, lên tiếng chào hỏi, sau đó MC theo thường lệ hỏi nàng vài vấn đề, Đào Nhiên đều lần lượt trả lời.

Sau đó liền có vài hoạt động nho nhỏ.

Sau khi xong xuôi, Đào Nhiên và đoàn phim lên máy bay về nhà.

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Diệp Trăn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.

Nàng thấy xung quanh không ai để ý liền nhanh chóng nghiêng người ra phía trước, hôn lên môi cô một cái.

"Làm cái gì vậy?" Diệp Trăn không giả vờ ngủ nữa, mở mắt nhìn nàng.

"Không có...không làm gì hết." Đào Nhiên giả vờ trấn định kéo chăn che lên đầu, từ trong chăn nói vọng ra, âm thanh hơi hốt hoảng: "Em...em đi ngủ."

Thế là cũng không nhìn được Diệp Trăn đang cười.

Đào Nhiên trùm chăn thấp thỏm một lúc, rồi từ từ kéo chăn xuống, trộm liếc Diệp Trăn, nhận thấy nữ thần lần nữa nhắm mắt ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Dọa chết mình rồi."

Sau đó Đào Nhiên cứ như vậy nhìn Diệp Trăn ngủ, tự nhiên mí mắt cũng buồn ngủ theo.

***

*Quá khứ*

"Nhiên tỷ, hai ngày nữa trường tổ chứ Đại hội thể thao, các lớp cuối cấp cùng nhau tổ chức." Đồng Lâm nằm nhoài trên bàn phía sau Đào Nhiên, nói nhỏ bên tai nàng.

"Có liên quan gì tới chị đâu?" Đào Nhiên lấy sách tiếng Anh trong hộc bàn ra.

"Chị không biết sao, lớp chúng ta và lớp 12 cùng nhau đó, cùng nhau." Đồng Hòa nhấn mạnh hai chữ cùng nhau.

Đào Nhiên lật lật sách, sau đó mắt đột nhiên sáng lên, xoay người, hơi tăng âm lượng: "Cậu là nói, chị có thể đi tìm học tỷ hả?"

"Đào Nhiên, Đồng Hòa, hai bạn đang nói cái gì đó?" Lớp trưởng đứng dậy hất cằm nói.

"Không có, không có gì." Hai người cười cười không nói gì nữa, lớp trưởng lúc này mới thỏa mãn ngồi xuống tiếp tục làm bài.

Hiện tại là lớp tự học, mọi người đều chăm chú vùi đầu vào học tập, chỉ có Đào Nhiên và Đồng Hòa hưng phấn thì thầm nói chuyện riêng.

"Cậu nói thật không?" Đào Nhiên xoay người hỏi.

"Đương nhiên rồi, tin của em còn có thể giả chắc?" Đồng Hòa lườm nàng một cái.

Đào Nhiên lấy lòng hắn: "Tin của cậu chắc chắn là thật rồi."

"Đó là đương nhiên." Đồng Hòa kiêu ngạo nói.

Đào Nhiên mặt đầy ý cười, rõ ràng bị tin tức về Đại hội thể thao khiến cho kích động không thôi.

Hiện tại học tỷ học tập căng thẳng, ngày nghỉ nhà trường cũng phải khiến cho bọn họ ở lại học thêm, Đào Nhiên muốn tìm cô đi chơi cũng không có thời gian.

Bây giờ nghe tin Đại hội thể thao hai ngày có thể nhìn thấy cô, nàng sao có thể không vui vẻ kích động được.

Trên đường trở về, Đào Nhiên vừa đi vừa nhảy chân sáo nữa.

Trên bàn ăn, ba Đào mẹ Đào nhìn mặt Đào Nhiên cười tươi như hoa, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mẹ Đào hỏi: "Nhiên Nhiên, có chuyện gì tốt lành sao hả?"

"Không nói cho ba mẹ đâu." Đào Nhiên hí hí thần bí cười, lập tức đặt bát xuống: "Con no rồi, con đi làm bài tập đây." Nói xong liền nhanh chóng về phòng.

"Nhóc con này là làm sao?" Ba Đào nghi hoặc nói.

"Anh hỏi em, em hỏi ai?" Mẹ Đào lườm ba Đào một cái.

"Sẽ không phải là...có tình yêu rồi chứ?" Ba Đào suy đoán nói.

Mẹ Đào nhớ tới mỗi sáng nhóc con đều làm hộp bento yêu thương cho một học tỷ nào đó, nháy mắt cũng cảm thấy có khả năng này.

"Sẽ không hại con nhà ai đi." Ba Đào khá quan tâm vấn đề này.

"Có ai nói con gái nhà mình như anh sao hả?" Mẹ Đào bực mình.

Ba Đào vội vã chịu thua: "Tốt mà, tốt mà, con gái mình cái gì cũng tốt."

"Này còn tạm được." Mẹ Đào nói xong liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng Đào Nhiên.

Đại hội thể thao bắt đầu gần hơn, các lớp bắt đầu rộn ràng đăng ký, có rất nhiều môn: nhảy cao, chạy vượt rào, chạy đường dài...mọi người đều khó chọn.

"Nhiên tỷ, chị định đăng ký môn nào?" Đồng Hòa tiếp tục nằm nhoài sau Đào Nhiên, rướn người lên nhỏ giọng hỏi.

"Diệp học tỷ nhà chị chọn gì thế?" Đào Nhiên cầm tờ đăng ký nhìn Đồng Hòa hỏi.

"Hình như không tham gia." Đồng Hòa cau mày nói.

"Không tham gia á?" Con ngươi Đào Nhiên trợn lên ngạc nhiên.

Đồng Hòa gật đầu.

"Nếu Diệp học tỷ không tham gia, vậy chị đây cũng không tham gia." Đào Nhiên dứt khoát đặt tờ đăng ký xuống.

"Ấy đừng." Đồng Hòa cầm tờ giấy đăng ký lên: "Nếu chị không tham gia, sao có thể khiến Diệp học tỷ nhìn thấy mặt tài năng của chị chứ?"

Thành tích học tập của Đào Nhiên không quá cao, nhưng thành tích thể dục lại đặc biệt siêu việt, nếu không tham gia lấy giải, quả thực quá đáng tiếc.

"Hơn nữa em còn nghe được tin mật này." Đồng Hòa thần bí nói.

"Tin mật gì cơ?" Đào Nhiên vội hỏi.

Đồng Hòa ghé sát vào tai nàng: "Em nghe nói hoa khôi khóa trên của trường cũng thích Diệp học tỷ, lần này chị ấy cũng đăng ký tham gia đó."

"Cái gì???" Đào Nhiên vỗ tay xuống bàn rầm một cái, ánh mắt mọi người trong lớp liền dồn về phía hai người.

May mà đang là giờ tự học nên mọi người cũng không quá chú ý.

Đồng Hòa kéo áo Đào Nhiên: "Vì thế chị nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, không thể để chị hoa khôi kia nổi bật được."

"Nhưng là thành tích của khóa trên với chúng ta đâu có tính chung đâu?" Đào Nhiên cau mày nói.

"Này phải xem chị rồi." Đồng Hòa nhíu mày với nàng.

"Cách gì đấy?" Đào Nhiên hỏi.

Đồng Hòa ngoắc ngoắc tay với nàng: "Đưa tai lại đây nào."

Đến ngày diễn ra Đại hội, thực sự là huyên náo khắp nơi.

Các tuyển thủ tham gia Đại hội đều mặc đồng phục do trường học phát, không chỉ riêng THCS, cả THPT cũng thế.

Đào Nhiên mặc áo phông đỏ, kéo Đồng Hòa chạy về phía lớp 12, thu hút không ít chú ý.

Nhưng hôm nay là Đại hội thể thao, mọi người đều chú tâm vào Đại hội nên cũng chỉ nhìn qua hai người rồi thôi.

"Chúng ta đi đâu thế?" Đồng Hòa bị Đào Nhiên kéo đi.

"Đi tìm Diệp học tỷ, còn có anh cậu nữa." Đào Nhiên tươi cười nói.

"Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi như vậy, sẽ không kịp đâu." Đồng Hòa sốt ruột.

"Không sao đâu, sẽ kịp, chị đây xem qua rồi, chúng ta chỉ cần gặp Diệp học tỷ chào một câu là đi ngay." Đôi mắt Đào Nhiên sáng lấp lánh, rõ ràng vì có thể gặp được Diệp học tỷ dù chỉ một chút cũng đã vui vẻ.

Khóe miệng Đồng Hòa giật giật, nhận mệnh đi đến lớp 12A1.

Lúc này các học sinh 12A1 cũng bắt đầu chuẩn bị, Diệp Trăn lúc này đang ngồi tại chỗ, chăm chú làm bài tập.

Đào Nhiên đứng sau cửa, nhìn Diệp Trăn chuyên tâm học tập, nhìn đến nước miếng cũng muốn chảy ra.

Ánh mắt xung quanh tập trung về đây khiến Đồng Hòa lúng túng, thật muốn ra vẻ không quen Đào Nhiên, cậu kéo tay áo nàng nói: "Nước miếng chảy hết rồi kìa, mọi người đang nhìn chị đấy."

Đào Nhiên vội thu lại vẻ mặt mê gái: "Thì sao nào, miễn là học tỷ của tôi không thấy."

Nhìn dáng vẻ mặt dày của nàng, Đồng Hòa chán chẳng muốn nói.

"Sao hai đứa lại ở đây?" Đồng Lâm đẩy kính, từ trên cao nhìn xuống Đào Nhiên và Đồng Hòa đang ngồi xổm, đặc biệt là Đồng Hòa, ánh mắt anh nghiêm khắc chất vấn cậu.

"Anh, em là...là bị Nhiên tỷ kéo đến thôi." Đồng Hòa rất sợ anh trai mình, vội vã đem Đào Nhiên ra làm lá chắn.

Nhưng Đào Nhiên vốn không sợ Đồng Lâm, còn ghé sát vào anh, nhỏ giọng hỏi: "Lâm ca, anh biết hoa khôi của trường..." Nói đến đây, Đào Nhiên liền nhìn thấy một nữ sinh đứng cạnh chỗ học tỷ ngồi, nhìn vẻ mặt người kia e thẹn, nàng có loại linh cảm chẳng lành.

Đồng Hòa cũng nhìn thấy, vội vã kéo Đào Nhiên nói thầm: "Nhiên tỷ, đó chính là hoa khôi của trường."

Đào Nhiên không cần cậu nói cũng đoán được, dù sao ánh mắt của những học sinh trong lớp đều đang nhìn nữ sinh đó.

Vì muốn nghe rõ người nọ nói gì, Đào Nhiên vội chui vào lớp từ cửa sau, ngồi cách chỗ Diệp Trăn một đoạn, vểnh tai lên nghe.

Diệp Trăn đương nhiên đã chú ý tới nàng, đáy mắt xẹt qua một nụ cười.

"Diệp Trăn, hôm nay mình...mình có tham gia thi thể thao...Cậu có thể...có thể đến cổ vũ mình không?" Hoa khôi trường nói xong, mặt đã đỏ bừng.

Đào Nhiên khinh bỉ nhìn một chút, nhưng vẫn có chút ghen tị với chị hoa khôi kia, vì chị ấy đúng là rất xinh đẹp.

Sau đó nàng cuống lên, nàng cũng muốn được học tỷ cổ vũ, thế là vội nháy mắt liên tục với Diệp Trăn, ra hiệu cô đừng đồng ý.

Khóe miệng Diệp Trăn cong lên.

Nhìn thấy cô cười, ánh mắt hoa khôi sáng hơn, nụ cười trên mặt nữ sinh càng thêm rạng rỡ, làm điên đảo ánh nhìn xung quanh.

"Xin lỗi, hôm nay em mình cũng thi đấu, mình phải đi cổ vũ em ấy rồi." Diệp Trăn liếc mắt đã thấy Đào Nhiên mặc áo thi đấu, cho nên trực tiếp từ chối hoa khôi.

Hoa khôi nghe vậy, viền mắt ngay lập tức đỏ lên, như thể lúc nào cũng có thể khóc.

Thế là một nam sinh đứng dậy bực mình hỏi Diệp Trăn: "Diệp Trăn, bà đưa đẩy cái gì thế, người ta muốn bà cổ vũ một câu thôi có gì đâu? Thế lại phải kiếm cớ nói phải cổ vũ cho em gái?"

"Tôi chính là người em đó đây." Đào Nhiên thấy có người bắt nạt học tỷ nhà nàng, lập tức giận dữ đứng lên nói.

"Em?" Nam sinh nhìn nhìn nàng một lúc, cười nói: "Em không phải học muội lớp dưới lần nào cũng đến đây à? Em đến đây làm cái gì nữa thế?"

"Đến gặp học tỷ của tôi." Đào Nhiên ngênh ngang đi tới cạnh Diệp Trăn, tay khoác lên vai Diệp Trăn, hất hàm nói với nam sinh: "Hôm nay tôi cũng thi đấu, để học tỷ cổ vũ cho tôi đấy." Ánh mắt không tự chủ nhìn sang hoa khôi của trường.

Hoa khôi thấy thế rõ ràng bị đả kích mạnh, lập tức rơi nước mắt chạy đi.

Nam sinh kia nhìn thấy hoa khôi chạy, cũng không thèm so đo với Đào Nhiên, mất mặt quay đi.

Mọi người cũng đều giải tán.

"Học tỷ, lát nữa em tham gia mấy môn thi, chị đến cổ vũ em được nhé." Đào Nhiên đầy chờ mong nhìn Diệp Trăn.

"Được." Diệp Trăn không thể từ chối cô nàng với gương mặt đang mong đợi mười phần kia.

Đào Nhiên nghe cô đồng ý, độ hưng phấn tăng lên gấp ba.

Thế là lúc thi đấu, Đào Nhiên như được đổ thêm dầu, hỏa lực hừng hực, ngay cả giáo viên thể dục cũng phải nhìn nàng.

"Đào Nhiên cố lên, Đào Nhiên cố lên!" Toàn bộ học sinh lớp 9A3 trở thành cổ động viên, chỉ vì cổ vũ cho Đào Nhiên, những lớp khác cũng nhiệt huyết sôi trào, đều vì Đào Nhiên mà vung tay hò hét.

Mà Đào Nhiên vì lần thi đấu này, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, có một số nam sinh lẫn nữ sinh vừa gặp đã thương rồi.

Đứng ở trong đám người, Diệp Trăn rõ ràng cao hơn những học sinh lớp dưới, tự nhiên có thể nhìn thấy hết những điều đó.

Nhìn Đào Nhiên tỏa sáng đứng giữa các tuyển thủ, khuôn mặt luôn lãnh đạm của Diệp Trăn, lúc này cũng lộ ra nụ cười.

Hai ngày, Đào Nhiên đăng kí năm môn, môn nào cũng đạt được thành tích siêu việt, giành giải nhất, toàn bộ giải thưởng nàng đều đưa cho Diệp Trăn.

Diệp Trăn lại đem toàn bộ trả lại, chỉ cầm lấy một cái móc khóa.

Móc khóa có hai cái, cùng là hình con gấu nhưng một cái màu nâu, một cái màu trắng.

Diệp Trăn cầm móc khóa con gấu màu nâu.

"Cái này cho chị được không?" Diệp Trăn nói với Đào Nhiên.

Làm sao Đào Nhiên có thể nói không được, toàn bộ chỗ phần thưởng này nàng cũng sẵn lòng đưa cho cô nữa là.

Diệp Trăn nhìn vẻ mặt nàng là biết nàng đang nghĩ gì, giơ ngón trỏ gõ vào trán nàng một cái: "Chị sẽ giữ cẩn thận." Nói xong liền quay người đi, phất tay ra sau lưng với nàng: "Sắp vào lớp rồi, nhanh về đi nhé."

"Vâng." Đào Nhiên vẫn nhìn cô, đến khi cô quay người biến mất tại lối rẽ nàng mới thu hồi ánh mắt.

Cúi đầu nhìn móc khóa gấu trắng, Đào Nhiên đặc biệt trân trọng nắm chặt nó trong tay.

Tiểu thư...tiểu thư....!

...!

"Tiểu thư, mau tỉnh, máy bay đã hạ cánh rồi ạ." Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nhìn Đào Nhiên.

Đào Nhiên mông lung mở mắt, nhìn quanh một chút, nhận ra mình đang ở trên máy bay, nghiêng đầu liếc sang chỗ bên cạnh, Diệp Trăn đã sớm không ở.

Nàng đứng lên mới phát hiện mọi người đều xuống máy bay hết rồi.

Đào Nhiên khụ khụ một tiếng, áy náy cười với nữ tiếp viên, sau đó xách túi đi xuống máy bay.

Ra ngoài, Tiểu Dung lập tức chạy tới: "Nhiên tỷ, sao giờ chị mới ra, em tưởng chị đã đi mất tiêu rồi." Nói xong cô u oán nhìn nàng.

Đào Nhiên cười nói: "Ngủ quên mất, không biết máy bay đã hạ cánh."

Bởi vì không ngồi chung khoang nên máy bay hạ cánh Tiểu Dung mới chờ Đào Nhiên ở lối ra.

Nhưng nhìn thấy mọi người đạo diễn lẫn Diệp tiền bối đều đi ra hết rồi, lại không thấy Đào Nhiên, cô còn tưởng Đào Nhiên đi mất rồi, sợ hãi suýt thì khóc lên.

"Xin lỗi, lần sau chị sẽ để ý." Đào Nhiên thấy tiểu trợ lý sắp khóc, vội vã nói.

"Vâng." Tiểu Dung lúc này mới bỏ qua, đẩy hành lý nói: "Nhiên tỷ, chúng ta đi thôi, xe của công ty đã chờ sẵn rồi."

"Ồ" Đào Nhiên mất tập trung kéo kính râm xuống nhìn quanh bốn phía, thắc mắc hỏi: "Tiểu Dung, nhìn thấy Diệp tiền bối không?"

"Diệp tiền bối đi từ lâu rồi." Tiểu Dung nói.

"Ô? Chị ấy đi sao không gọi mình chứ?" Đào Nhiên bực bội thấp giọng nói.

"Hả?" Tiểu Dung không biết hai người ngồi cạnh nhau.

"Không có gì, chúng ta đi thôi." Đào Nhiên chỉ có thể mếu máo cho qua, cùng Tiểu Dung đi ra ngoài.

Ngồi trong xe công ty, Diệp Trăn nhìn con gấu màu nâu hơi cũ nát trong tay, đôi môi luôn mím mím giờ đang cong lên.

Trợ lý Tiểu Thiên nhìn vật trong tay được cô ngắm thật lâu, con gấu nâu đã cũ, ánh mắt lại nhìn đến khuôn mặt Diệp Trăn hiện tại, có chút không dám tin.

Tiểu Thiên rất ít khi nhìn thấy Diệp Trăn cười như vậy, nói đúng ra thì một lần cũng chưa thấy.

Đây là điều khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Trăn nhận ra ánh mắt Tiểu Thiên, thế là cất con gấu nâu vào trong túi xách, khôi phục vẻ lạnh lùng trên mặt, hỏi: "Tiếp theo có lịch trình gì vậy?"

Tiểu Thiên bị sự khác biệt trước sau của Diệp Trăn làm cho ngẩn người, thấy ánh mắt cô lạnh lùng nhìn mới vội thu hồi suy nghĩ trong đầu, tận chức báo cáo lịch trình sắp tới.

Nhưng ánh mắt Diệp Trăn lại rơi ngoài cửa sổ xe, tâm tư thì đã sớm bay đi xa rồi.

- --------------------------------------------

Ahuhu tuần qua bận rộn quá nhiều nên không thể edit truyện, xin lỗi mọi người thật nhiều.