Chương 19

Ba người họ đi ngang qua khu giao dịch tự do, ông chú vừa mới bán thiết bị đầu cuối cho Hoành Tinh nhìn thấy hai kẻ đi trước đi sau cô, định bụng nhắc nhở cô hai câu. Tuy rằng Hoành Tinh đã keo kiệt ép giá của ông ta rất dã man, là một cao thủ mặc cả nhưng ấn tượng của ông chú đối với cô vẫn rất tốt.

Hoành Tinh hoàn toàn chẳng để ý đến ông chú nọ, một ánh mắt cũng không lia tới, ngược lại kẻ áo da kia lại nhìn sang, quay đầu trợn mắt lườm ông chú một cái. Kẻ mặc áo da này có dáng hình trông không được tử tế cho lắm, mặt mũi dữ tợn, nhìn qua đã đoán ra đây là một tên hung ác tay dính đầy máu người.

Ông chú rụt cổ ngồi trở lại băng ghế, thầm nhủ cô gái này hãy tự cầu mong mình có nhiều phúc đi.

Nửa tiếng sau, râu quai nón dẫn Hoành Tinh vào trong cảng phi thuyền của hành tinh Xuân Tuyền. Liếc mắt sơ qua cảng phi thuyền không thể nhìn thấy điểm cuối, vô số phi thuyền lớn nhỏ trung bình xếp hàng hết sức chỉnh tề.

Râu quai nón dẫn cô đi ngang qua những chiếc phi thuyền có vẻ ngoài tinh xảo hoặc hàng có công nghệ cao, cuối cùng dừng chân trước một chiếc phi thuyền vừa cũ vừa nhỏ.

Vỏ ngoài phi thuyền trước mặt đầy rẫy những vết trầy xước và dấu vết va chạm do kim loại để lại, màu trắng bạc quanh thân cũng đã bị oxy hóa đến trình độ ố vàng.

Tóm lại, đây là một phi thuyền cực kỳ già nua.

Hoành Tinh: “...”

“Loại phi thuyền này là loại được sản xuất từ vài thập niên trước ấy nhỉ.”

Nói cũng trùng hợp, đây chính là loại phi thuyền cô hiểu rõ cấu tạo nhất.

Đến ngay cả ông chủ xưởng sửa chữa mười năm trước cũng chê nó là một đống đồng nát sắt vụn, đưa cho đám nhân viên luyện tập chơi. Các tiền bối khác chê chuyện sờ vào nó chẳng mang lại ý nghĩa gì, cuối cùng chỉ có mình Hoành Tinh vui vẻ tháo ra lắp lại không biết mệt mỏi.

Trèo lên nó phiêu lưu một tháng tới tận hành tinh Kha Trạch, Hoành Tinh vô thức nhớ tới cảnh tượng thảm khốc các bạn học trung học ra sức cổ vũ vị giáo viên toán gần tám mươi tuổi tham gia cuộc thi chạy tiếp sức của đại hội thể dục thể thao.

“Yên tâm, lão tướng này bay chặng đường một tháng không thành vấn đề.” Râu quai nón cam đoan với cô.

Ba người họ lên phi thuyền.

Râu quai nón dẫn cô đến phòng: “Em đã không ngủ cả đêm rồi, nghỉ ngơi trước đi.”

“Không vội, trước tiên tôi muốn làm quen hoàn cảnh một chút đã, dù sao cũng phải ở lại nơi này tận một tháng cơ mà.” Hoành Tinh thoải mái vòng qua người anh ta, bắt đầu đi loạn khắp phi thuyền.

Râu quai nón nhìn theo bóng lưng của cô, quay đầu liếc mắt ra hiệu với áo da.