Chương 3: Khoảnh khắc đau lòng

Nhận được tin, Alec vội vàng đến bệnh viện. Bác sĩ thông báo chồng cậu chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng vấn đề là phần đầu của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng hôn mê sâu. Bọn họ đã làm tất cả những gì có thể để cứu mạng Magnus, bây giờ chỉ còn trông chờ vào số phận xem liệu anh có thể tỉnh lại được hay không.

Nếu trong vòng ba ngày mà Magnus vẫn không tỉnh, vậy thì khả năng anh trở thành người thực vật là rất lớn.

Alec không thể tin được là ngay trong ngày kết hôn của họ mà cậu lại phải đối diện với tin tức khủng khϊếp thế này. Cậu nhìn người chồng mới cưới của mình nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không chút sức sống, hơi thở nhẹ đến mức gần như không thấy.

Tạm biệt bác sĩ, cậu ngồi xuống bên cạnh mép giường, không thể ngăn được cả người mình trở nên run rẩy. Alec không khỏi nghĩ, nếu như hôm nay hai người họ không đi đăng ký kết hôn, Magnus không vội vàng chạy trốn khỏi người chồng không mong muốn là cậu, thì liệu anh có xảy ra cớ sự này không?

Số lần Alec gặp mặt trực tiếp với chồng mình chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cậu cũng thấy dáng vẻ rạng rỡ bừng bừng sức sống của anh. Người đàn ông lớn tuổi luôn khoác lên mình những bộ trang phục thời thượng, mái tóc được tạo kiểu một cách hoàn hảo khiến anh lúc nào cũng trông thật ấn tượng.

Magnus khác hoàn toàn với Alec, cậu là kiểu người nhàm chán mỗi ngày đều chỉ biết mặc tây trang, màu sắc quần áo đổi qua đổi lại cũng chỉ có hai màu đen và xám. Đối với Alec mà nói anh chẳng khác nào một tia sáng rực rỡ chiếu thẳng vào trong cuộc đời u ám của cậu, vậy mà tia sáng ấy giờ đây lại phải nằm trên giường bệnh một cách vô hồn, mang dáng vẻ yếu ớt thảm hại mà anh ghét nhất.

Alec thậm chí còn không dám đưa tay nắm lấy tay anh. Cậu chỉ dám đặt tay bên mép giường, giữ khoảng cách mà Magnus luôn yêu cầu cậu.

Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi hơn, khuôn mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng của cậu chậm rãi trở nên mềm mại. Cậu mím môi hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay ngứa ngáy muốn gạt đi một sợi tóc rũ xuống trên mặt anh, nhưng trước khi thực sự chạm vào làn da của đối phương lại đột nhiên cứng đờ dừng lại.

Alec nén một tiếng thút thít trong cổ họng, đôi mắt màu xanh sẫm tràn ngập nỗi buồn.

"Magnus, chỉ cần anh tỉnh lại... Cho dù anh muốn ly hôn em cũng chiều lòng."

Có lẽ ngay từ đầu bọn họ lựa chọn kết hôn đã là sai lầm, Alec không bao giờ muốn đối diện với nỗi đau này một lần nữa.