Chương 2-2

Hợp Thời Trung không thể ở lại lâu hơn nên đứng dậy rời đi.

Ai ngờ vào lúc này đối phương lại đột nhiên duỗi tay kéo lấy ống tay áo của cậu, há miệng, giọng nói như rỉ sét chậm rãi nói: "Nóng. "

Hợp hời Trung dừng lại một chút, quay mặt đi rồi lại điều chỉnh nhiệt độ nước cho hắn: "Giờ mới biết nóng nhiệt độ ngươi điều chỉnh gần như luộc ếch xanh được đấy. "

*

Lần tắm này mất gần 2 tiếng, đến tận đêm khuya mới có thể tắm rửa sạch sẽ cho nam nhân này, khi ra khỏi phòng tắm cậu thuận tay ném cho hắn áo choàng tắm.

Sau khi nhìn thấy hình dạng con người, Hợp Thời Trung nhanh chóng phát hiện ra những khuyết điểm cơ thể của người này.

Lúc đầu cậu cho rằng đối phương quá lạnh và sợ hãi, nên mới thu mình lại bằng bốn chân, nhưng sau khi kéo người đó ba lần trên mặt đất Hợp Thời Trung đưa ra một kết luận.

Người này có thể đi thẳng, nhưng hắn không thể đi được lâu.

Hợp Thời Trung Trực tiếp giơ tay sờ lên xương sống lưng của hắn, nhìn hình dáng bình thường có thể đoán được xương cốt của người này không bị hư hại.

"Ngươi không phải là người ở thành phố này đúng không. " Hợp Thời Chung ngồi trên sofa trò chuyện với hắn.

Sở dĩ cậu nói như vậy, là vì chợt phát hiện sau khi tắm rửa sạch sẽ người này không hề xấu xí chút nào, bộ dáng không những không xấu mà còn đẹp trai đến không ngờ.

Một người đàn ông đẹp trai đáng thương như vậy, cho dù thực sự là một kẻ lang thang cũng không đến nỗi sẽ lưu lạc trong thành phố này, lại còn bị thương co ro trong đống tuyết chờ chết.

Cũng may đối phương tuy rằng giống chó, nhưng hệ thống ngôn ngữ của đối phương không phải là chó, nghe hiểu được lời Hợp Thời Trung nói, sau khi trì độn hai giây liền gật đầu.

Nghỉ ngơi một lúc, Hợp Thời Trung đứng dậy ở trong phòng khách tìm hộp thuốc bắt đầu bôi thuốc cho hắn.

Nhìn vết sẹo kinh người trên người đối phương, Hợp Thời Trung không khỏi cảm thán một câu, mạng của người này cũng thật cứng.

"Đau không? " Hợp Thời Trung cúi đầu bôi thuốc, theo bản năng hỏi một câu.

Nhưng rất nhanh cậu nhận ra rằng câu hỏi của mình thật vô nghĩa người này dường như đã mất đi cảm giác đau đớn và thậm chí không chớp mắt khi được khử trùng bằng cồn y tế.

Sau khi lau sạch miệng vết thương cậu bóp thuốc mỡ lên ngón tay rồi bôi từng chút một lên máu thịt của người đàn ông.

Sau khi bôi một lúc cánh tay của người này hơi căng chặt.

Nói cũng thật kỳ lạ nếu người này thực sự là một kẻ vô gia cư làm sao anh ta có một thân thể toán cơ bắp như vậy.

Một thân cơ bắp đẹp đẽ này, nếu không ở trong phòng gym từ hai đến ba năm là không thể tập ra.

"Rất đau sao? Hợp Thời Trung bôi thuốc lên miệng vết thương xong lại bôi thuốc lên bàn tay thuận miệng hỏi một câu.

Đối phương lắc đầu, một lúc sau mới nói: "Ngươi rất mềm, ta....ta không thể.... "

Cái gì mà quá mềm, không thể?

Hợp Thời Trung nghe xong đôi mắt phượng xinh đẹp mở to: "Ngươi đừng nói những lời mơ hồ như vậy.... Ngươi chắc không phải làm nhiều chuyện phạm pháp là tù nhân trong trại lao động phải không?! "

"Không.... không.... " Nam nhân không thể hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Hợp Thời Trung nhưng ít nhiều hắn có thể phán đoán từ giọng điệu và biểu cảm của đối phương, sau khi cậu nói những lời đó nam nhân này trở nên có chút sợ hãi.

Hợp Thời Chung nghi ngờ nhìn hắn một cái ngay sau đó liền thấy hắn cẩn thận vươn tay chỉ vào nơi cậu vừa bôi thuốc sửa đúng lời nói: "Đây. "

Im lặng một lúc, cậu cầm lấy lọ thuốc mỡ bôi một lần nữa cho hắn.

"Tôi không sao.... " Đối phương dường như vẫn chưa thích ứng được với sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng như vậy, liên tục né tránh bàn tay Hợp Thời Trung, thoạt nhìn vừa vụng về lại ngây thơ.

Hợp Thời Trung nửa ngồi xổm bên cạnh người đàn ông này, ngước mắt liền nhìn vẻ mặt xấu hổ tức giận của đối phương, rũ mắt cười, đột nhiên nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc.

Cậu duỗi những ngón tay còn dính đầy thuốc mỡ ra, từ từ bôi lên miệng vết thương trước ngực và bụng của đối phương.

Hợp Thời Trung có thể cảm giác được nam nhân trước mặt thân thể đột nhiên cứng lại.

Cùng lúc đó giữa hai người dâng lên một xúc cảm khác.

Nam nhân ngây thơ và vụng về này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hợp Thời Trung là một người trưởng thành đã được tiếp thu nền giáo dục hiện đại hoàn chỉnh loại hưng phấn và rụt rè được tạo ra trong não ngay lập tức ngo ngoe lôi kéo rục rịch, cậu quá rõ ràng.

Dù đã rõ ràng nhưng nội tâm Hợp thời Trung vẫn có chút kinh ngạc.

Cậu biết có đôi khi động tâm chính là như vậy, cứ như thế vô duyên vô cớ xảy ra bất ngờ, nhưng điều đó hẳn là quá khó giải thích đối với cậu.

Chỉ là một nam nhân trưởng thành ngây thơ thôi rất hiếm thấy sao?

Hợp Thời Trung nghĩ đến đây ánh mắt lại ngẩn ra, cậu lại ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt

loại đàn ông anh tuấn kiêm ngây thơ, đơn thuần, đẹp trai này quả thật rất hiếm thấy.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của Hợp Thời Trung trở lên phức tạp.