Chương 22

Sở Trần cố ý nói những điều này trước mặt Hoắc Lăng.

Cậu đoán những chuyện trong khách sạn lúc trước chắc hẳn là liên quan đến Văn Gia Ngọc, nhưng kết quả mà cậu thuê người điều tra được, cho dù anh ta có nói với người ngoài thì cũng sẽ không có ai tin.

Đặc biệt là Hoắc Lăng, anh ta luôn coi Văn Gia Ngọc là người mình yêu thương nhất, luôn trân trọng trong tim.

Vì vậy, cậu muốn kí©h thí©ɧ Hoắc Lăng, để cho Hoắc Lăng tự mình điều tra.

Nhìn Hoắc Lăng vẫn đứng tại chỗ giơ vòng tay thông minh lên, cau mày nói chuyện với người khác, Sở Trần kìm lại ánh mắt của mình, ung dung đứng dậy tự đi rót cho mình cốc nước.

Kế tiếp, cậu chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

Nếu như Văn Gia Ngọc thực sự làm chuyện đó, vậy cần phải xem Hoắc Lăng có thái độ gì rồi.

Ở hệ tinh hà H-310 xa xôi.

Văn Gia Ngọc cầm trong tay tách trà nóng, giữ trong lòng bàn tay để sưởi ấm.

Cậu ta đứng ở ngã tư, cúi đầu chờ đợi.

Không bao lâu, một giọng nói bất ngờ vang lên cách đó không xa: “Gia Ngọc. “

Văn Gia Ngọc quay đầu nhìn lại, trong mắt xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo khoác bảnh bao, tuy vẻ ngoài giản dị không bắt mắt nhưng rất có khí chất, nụ cười tỏa nắng, mang đến một loại cảm giác giống như anh trai nhà bên.

Văn Gia Ngọc vừa nhìn thấy anh ta, bèn lộ ra một cái nụ cười nhạt nhòa, đưa tay lên gọi: “Anh Hạo Ngôn, không ngờ lại gặp anh ở đây. Xem ra chúng ta quả thực rất có duyên. Đây là lần thứ ba trong tuần này chúng ta tình cờ gặp nhau rồi nhỉ.”

Sư Hạo Ngôn ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi.

Thực ra, anh ta cũng ngại không nói với Văn Gia Ngọc, hai lần trước thì đúng là vô tình, nhưng lần này là do anh ta cố ý đến đây để xem có gặp được Văn Gia Ngọc hay không.

“Đúng là rất tình cờ.“ Sư Hạo Ngôn nói: “Phải rồi, gần đây em có xem tin tức không?”

“Dạ?” Văn Gia Ngọc chớp chớp mắt, ngượng ngùng nói: “Gần đây em đang làm nghiên cứu cùng với người hướng dẫn, cũng đã lâu không để ý đến chuyện trên mạng. Gần đây có chuyện gì vui hay sao?”

“Không phải.” Sư Hạo Ngôn lắc đầu: “Là tin tức về người mà em nhắc đến lúc trước. “

“Ủa. Ai cơ?”

“Sở Trần.”

Văn Gia Ngọc lộ một vẻ mặt mơ màng.

Sư Hạo Ngôn đành phải nhắc nhở: “Là cái người hứa hôn với Hoắc Lăng từ bé đấy. “

“À à. Em nhớ ra rồi. “

Văn Gia Ngọc gãi gãi đầu: “Đều tại em làm thí nghiệm nhiều quá, lẫn hết rồi, quên cả tên của cậu ta luôn … cậu ta có chuyện gì sao?”

“Trên mạng đang đồn ầm lên là ngay buổi tối đính hôn với Hoắc Lăng, cậu ta đã vào khách sạn với trai bao, sáng hôm sau bị người ta bắt gian tại trận. Bây giờ nhà họ Hoắc và nhà họ Sở đang cãi nhau … anh nghĩ là cái cậu tên Sở Trần kia chắc không còn khả năng tái hợp với Hoắc Lăng rồi. Không phải em nói với anh là Hoắc Lăng có chứng ưa sạch sẽ hay sao?”

Ánh mắt của Văn Gia Ngọc tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu ta lại… nhưng vì cái gì chứ? Lẽ nào cậu ta không thích anh Hoắc Lăng hay sao?”

“Chắc là vậy rồi.”

Sư Hạo Ngôn không dám nhìn thẳng vào mắt của Văn Gia Ngọc: “Nhưng mà, chuyện này không phải rất tốt hay sao? Người mà em thầm thích bao lâu nay, hiện tại lại độc thân rồi. Em không cần phải len lén ngồi ngoài phòng thí nghiệm khóc vì anh ta nữa.”

“... Anh à, đó là những chuyện trước đây thôi, anh đừng nhắc tới. Em lớn thế này rồi, khóc thầm còn để anh nhìn thấy. Thật là xấu hổ!”

Sắc mặt của Văn Gia Ngọc thoáng ửng hồng, nói rồi nở một cười gượng gạo: “Hơn nữa, em và anh ấy không ở cạnh nhau. Hôm nay có thể xuất hiện một Sở Trần, ngày mai sẽ lại có một Lý Trần nào đó xuất hiện … Có lẽ, em và Hoắc Lăng thật sự không có duyên phận, ngộ nhỡ, Hoắc Lăng thật sự thích người khác …”

Trong mắt Sư Hạo Ngôn thoáng hiện lên một chút ghen tị.

Anh ta bước tới, vỗ nhẹ lên vai Văn Gia Ngọc một cái… chỉ một chút tiếp xúc hạn chế này thôi cũng khiến Sư Hạo Ngôn lưu luyến, đến mức anh ta thậm chí không nỡ bỏ tay ra.

Nhưng anh ta lại không dám để lâu, tránh khiến Văn Gia Ngọc nghi ngờ.

Nếu không, bọn họ thậm chí không thể tiếp tục làm bạn bè.

Sư Hạo Ngôn nói: “Không sao đâu, không bảo em mới có đột phá trong lĩnh vực nghiên cứu sức mạnh tinh thần hay sao? Hoắc Lăng cũng đến tuổi nhập ngũ rồi, đến lúc đó, em chỉ cần đi theo anh ta đến doanh trại là được.”

Nhắc đến nhất lĩnh vực mà cậu ta am hiểu nhất, đôi mắt của Văn Gia Ngọc lập tức sáng lên.

Cậu ta không nhịn được mà lại thao thao bất tuyệt nói tiếp: “Nếu dự án này suôn sẻ, những người mắc chứng bạo loạn tinh thần có thể từ từ trở lại bình thường! Em đã từng gặp một bệnh nhân mắc chứng bạo loạn tinh thần. Bệnh nhân hoàn toàn không thể kiểm soát được sức mạnh tinh thần của mình. Không chỉ bọn họ đau khổ, mà người nhà của họ cũng rất đau khổ...”

“Gia Ngọc, em đúng là một người tốt bụng … Ngay cả mục đích của việc nghiên cứu cũng rất cảm động. “ Sư Hạo Ngôn đang nói chuyện thì có tiếng thông báo vang lên.

Anh ta liếc nhìn dãy số, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nói với Văn Gia Ngọc: “Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại một chút. Em ở đây đợi anh một chút được không? Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?”

“Vâng.” Văn Gia Ngọc đứng ở nơi đó, ngoan ngoãn nhìn theo bóng dáng rời đi của Sư Hạo Ngôn.

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn cúi đầu nở một nụ cười rực rỡ.



Người đầu bếp mà Sở Trần mời tới này nấu cơm thực sự quá mặn, lại còn có một vị đắng khó hiểu, Sở Trần chỉ cắn một miếng thôi là đã không muốn ăn rồi.

Còn Phong Như Vân và Hoắc Lăng thì lại quen với kiểu ăn này.

Để bày tỏ tình yêu của mình với Sở Trần, Phong Như Vân thậm chí còn gắp cho Sở Trần một ít đồ ăn: “Tiểu Trần, sao con không ăn đi? Dì thấy có phải gần đây con gầy đi rồi không? Con chịu khó ăn nhiều vào, không cần tiết kiệm tiền đâu. Nếu con hết tiền thì cứ đến tìm dì. Dù có thế nào thì dì cũng sẽ lo cho con cơm ăn áo mặc đầy đủ.”

Sở Trần ngoan ngoãn mỉm cười: “Con biết dì Phong đối với con rất tốt, nhưng trước khi tới đây con đã uống dịch dinh dưỡng rồi, nên giờ con không đói lắm. Dì Phong và anh Hoắc Lăng cứ ăn nhiều một chút đi ạ.”

Phong Như Vân nhíu mày: “Nhắc mới nhớ, khi nào thì con mới định cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Sở?”

Chuyện này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, Sở Trần vẫn qua lại với nhà họ Sở, cũng giống như vẫn qua lại với nhà họ Hoắc.

Một ngày không dứt khoát được, trong lòng Phong Như Vân vẫn sẽ lo lắng không yên.

Sở Trần nói: “Cũng sắp rồi ạ. Con cũng phải bàn bạc lại với ba mẹ con một chút.”

Ba mẹ?

Vừa nghe thấy từ “mẹ”, tất cả người ở trong phòng đều hiểu Sở Trần chắc hẳn là nói đến người nhà họ Lệ kia.

Hoắc Lăng liếc nhìn Sở Trần mấy cái, cười lạnh một tiếng.

Người này.

Gọi “ba mẹ” nghe rất thân thiết gớm, trong khi cuộc hôn nhân với Lệ Nhiên chỉ là một cuộc cưới chạy, hai người vốn không có chút cơ sở tình cảm nào. Nhưng Sở Trần lại cư xử cứ như bọn họ tâm đầu ý hợp, đúng là rất biết diễn.

Sở Trần coi như không thấy, không thèm để ý đến bạn nhỏ Hoắc Lăng đang nổi khùng nổi dại.

Phong Như Vân còn tưởng rằng Hoắc Lăng vẫn còn tức giận vì Sở Trần đã bỏ lại mình ở bữa tiệc, nên chỉ đành tiếp tục trọng tâm câu chuyện: “Tiểu Trần, trong lòng con đã có kế hoạch rồi thì dì Phong cũng không giục con nữa. Có điều, bây giờ A Lăng cũng đã đến tuổi rồi, cũng phải tìm một người bạn trai. Dì dự định sẽ sắp xếp cho nó đi xem mắt…”

“Mẹ.” Hoắc Lăng nhíu mày, ngắt ngang lời của Phong Như Vân nói: “Mẹ biết chuyện của con mà.”

Phong Như Vân trừng mắt: “Con định nói đến cái thằng Văn Gia Ngọc kia đấy à? Cậu ta thì không được, vừa nhìn đã thấy không phải là người chịu khó yên phận sống qua ngày rồi. Lúc trước cậu ta hứa hẹn với con thế nào, sau đó thì sao? Nhất quyết đòi đi gây dựng sự nghiệp gì đó. Nếu con nhất định đòi cưới cậu ta, thì đừng có về cái nhà này nữa!”

Một tiếng “cạch” vang lên, Hoắc Lăng bỏ đôi đũa xuống bàn.

“Con không ăn nữa.” Anh ta lạnh lùng nói xong liền đi thẳng lên lầu.”

“Cái thằng này, tính khí đúng là…”

Phong Như Vân tức giận đến mức phải vỗ nhẹ ngực của mình, quay đầu nói với Sở Trần: “Tiểu Trần, hôm nay khiến cháu phải chê cười rồi… Cái cậu tên là Văn Gia Ngọc kia, lần trước dì cũng đã nói với cháu rồi đấy, thật đúng là một tai họa mà. Bây giờ ở nhà của dì, tên của cậu ta cũng sắp thành điều cấm kỵ rồi, chỉ cần dì nói đến chuyện không cho hai người bọn họ ở cùng nhau, A Lăng sẽ nổi giận với dì. Còn chưa kết hôn đã như thế này rồi, chờ sau này kết hôn rồi, vậy còn có thể thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn leo lên đầu lên cổ dì hay sao?”

Sở Trần lập tức đứng về phía của Phong Như Vân, khuyên nhủ: “Dì Phong, dì đừng lo lắng, lúc trước thì con không nói, nhưng bây giờ tuổi của anh Hoắc Lăng vẫn còn nhỏ, đợi sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự sẽ khác thôi. Hơn nữa, dì là mẹ của anh Hoắc Lăng mà, cái cậu tên Văn Gia Ngọc kia dù sao cũng là hậu bối, không thể nào có chuyện như thế xảy ra được đâu.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ rằng không đâu, sau khi nhập ngũ Hoắc Lăng càng không thể rời bỏ Văn Gia Ngọc, thậm chí, anh ta và Văn Gia Ngọc còn có một câu chuyện tình cảm anh đuổi tôi theo đầy sâu sắc nữa kìa.

Trong truyện, Văn Gia Ngọc sẽ còn va chạm với nhiều loại nhân vật bá đạo khác nhau, tăng thêm độ khó cho câu chuyện tình cảm của hai người họ.

Kí©h thí©ɧ đấy!

“Ôi trời…” Phong Như Vân thở dài một tiếng: “Nếu thực sự có thể như vậy thì tốt rồi. “

Sở Trần hơi nhếch miệng, vừa an ủi vừa chọn những lời Phong Như Vân muốn nghe để nói.

Đến khi cậu rời khỏi nhà họ Hoắc thì đã là chuyện của ba bốn tiếng sau đó.

Sở Trần chuyển khoản tiền công cho người đầu bếp kia, lúc ngồi xe bay về nhà, cậu quay lại video chuyển khoản rồi gửi tất cả nội dung cho Sở Nguy Vân.

Một lúc sau, Sở Nguy Vân mới trả lời: “Về sau không cần gửi những thứ này cho ba nữa, ba tin con mà.”

Khi nhìn thấy dòng chữ này, Sở Trần không khỏi bật cười thành tiếng tiếng.

Người này đúng là thú vị thật đấy.

Rõ ràng là không yên tâm về Sở Trần, mấy lần trước Sở Trần đến gặp Phong Như Vân ông ta đều cố ý tìm người theo dõi Sở Trần, còn chụp ảnh lại rồi up lên mạng lấy fame. Bây giờ lại ở đó cao giọng nói mấy lời kiểu “ba tin con”.

Có ma mới tin.

Sở Trần thầm than thở trong lòng, không để ý đến Sở Nguy Vân nữa.

Tâm tình của cậu hôm nay cũng không tệ lắm, trên đường về, cậu còn tạt qua trung tâm thương mại mua một loạt nguyên liệu nấu ăn mới, gửi hết về nhà. Cậu định nấu cho Lệ Nhiên một bữa thật thịnh soạn, nhân tiện mời Tɧẩʍ ɖυ và Lệ Duệ Đạt đến, cùng bàn bạc xem sẽ hạ bệ nhà họ Sở như thế nào.

Có điều, Sở Trần còn chưa kịp liên lạc với Tɧẩʍ ɖυ thì Tɧẩʍ ɖυ đã gọi điện thoại đến trước.

“Mẹ ạ.” Sở Trần lên tiếng chào hỏi trước.

Tɧẩʍ ɖυ: “Con đang ngồi trên xe sao? Chuẩn bị về nhà à?”

Sở Trần: “Vâng.”

Tɧẩʍ ɖυ lập tức nói: “Vậy con đừng vội về nhà. Mấy hôm trước mẹ có tính ngày rồi, hôm nay là ngày Lệ Nhiên phát tác chứng bạo loạn tâm thần. Con ở tạm bên ngoài một ngày, tạm tránh đi nhé. Quá nguy hiểm.”

Sở Trần chớp chớp mắt.

Lại là bạo loạn tâm thần…

Tất cả mọi người nói rất nguy hiểm, nhưng Lệ Nhiên rõ ràng toàn tự hành hạ mình, căn bản sẽ không làm hại Sở Trần. Trong trường hợp này, chẳng phải chỉ cần trói người đó lại, ném vào một góc nhà, không phải là xong rồi sao?

Nhưng tất nhiên, Sở Trần sẽ không nói thẳng những lời này với Tɧẩʍ ɖυ.

Cậu gật đầu: “Vậy thì hôm nay con sẽ không về nhà nữa ạ.”

Tɧẩʍ ɖυ thở phào nhẹ nhõm: “Có cần mẹ tìm khách sạn cho con không? Hoặc nếu con không ngại thì có thể qua chỗ của mẹ ở tạm một buổi tối.”

“Không cần ạ, con tự tìm được nên không cần phiền mẹ đâu.”

“Vậy được.”

Sở Trần cúp điện thoại, đợi khoảng mười phút ở trước cửa nhà thì người máy nhỏ giao hàng của cậu đến. Cậu lấy ra một sợi xích mềm từ trong túi nguyên liệu đồ ăn.

Buộc thử một tay của mình vào sau lưng.

Rất tốt, không dễ cởi ra, nhưng cũng không hề đau.

Mấy cửa hàng bán đồ tình thú không bao giờ làm người ta thất vọng.

Sở Trần vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Lệ Nhiên đang định uống thêm nước, cậu thầm giật mình, bèn đi đến trói Lệ Nhiên vào xe đẩy.

Lệ Nhiên cầm cốc nước trên tay: “…”



Chuyện bên lề:

Lệ Nhiên từ từ bật ra một dấu chấm hỏi.