Chương 27

Sáng hôm sau, Sở Trần một mình thức dậy trên chiếc giường lớn mềm mại, không thấy Lệ Phần đâu.

Có điều, không nghĩ cũng biết, tối hôm qua cậu đạp người ta xuống giường, còn mình thì lại ngủ thoải mái, với tính cách của Lệ Phần, không lập tức nổi giận trách mắng cậu đã là tốt lắm rồi. Làm sao có thể tiếp tục trở lại giường, giả bộ như không có việc gì được?

Cũng không biết lúc nào Lệ Nhiên mới trở về nữa.

Cậu thấy hơi nhớ nhung vòng tay của Lệ Nhiên rồi.

Sở Trần uể oải ngáp một cái, rồi đứng dậy rửa mặt.

Lúc đi xuống lầu, Sở Trần đã thấy ngay Lệ Phần đứng dưới cửa nhà, cả người đằng đằng sát khí.

Hai người nhìn nhau, Lệ Phần cười lạnh một tiếng, nói với giọng điệu quái dị: “Chào buổi sáng, em dâu.”

Ồ.

Có tinh thần như vậy sao?

Còn chủ động chào hỏi nữa à?

Xem ra đêm qua ngủ ở ghế sô pha cũng rất ổn đấy chứ!

Sở Trần cười nhẹ một tiếng: “Chào buổi sáng. Nhưng mà tại sao anh lại đến đây thế? Đến đây để dọn đồ, chuẩn bị rời đi sao?”

Tuy rằng Sở Trần hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng cậu cũng biết.

Hôm qua Lệ Nhiên biến thành Lệ Phần là đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Sở Trần, sau đó lại luôn đi cùng với hai người Tɧẩʍ ɖυ, trên đường không có cơ hội nào để rời đi, nên chỉ đành tạm thời đóng giả làm Lệ Nhiên.

Bây giờ, đã một đêm trôi qua, Lệ Phần lập tức trở về về thân phận của mình.

Đã thế.

Vẻ mặt châm chọc khıêυ khí©h ngồi ở trên ghế sô pha đợi Sở Trần, hiển nhiên là để báo thù chuyện ngày hôm qua.

Vừa nghe thấy từ “lại” phát ra từ miệng của Sở Trần, Lệ Phần lập tức cảm thấy bị chế giễu, lạnh giọng nói: “Còn không phải là nghe nói chứng bệnh bạo loạn tâm thần của em trai tôi đã có chuyển biến tốt rồi hay sao? Nên tôi cố ý tới đây thăm nó một chút. Thế nào? Giờ cậu định đuổi tôi đi đấy à?”

“Sao em dám chứ.” Sở Trần chớp chớp mắt: “Nhưng mà, hình như em trai anh không có nhà rồi.”

“Vậy tôi ở nhà đợi em ấy.” Lệ Phần nói.

Sở Trần mỉm cười nói: “Được, anh cứ đợi đi.”

Hai người cùng một cơ thể, coi như tôi thua!

“À đúng rồi.”

Sở Trần nói: “Hôm qua em có nhắc với Nhiên Nhiên về chuyện bảo anh chuyển nhà, Nhiên Nhiên cũng đã đồng ý rồi. Dù sao, anh ngồi đợi không, không làm gì cũng thấy buồn chán, chi bằng tranh thủ dọn đồ đạc, dọn đi cho sớm sủa đi. Chứ không, em còn đang mặc đồ ngủ thế này, cũng ngại lắm chứ.”

Lệ Phần: “?”

Ngày hôm qua, khi Sở Trần hỏi rõ ràng là anh không hề đồng ý!

Làm sao lại biến thành Lệ Nhiên cũng đã đồng ý rồi?

Người này...

Trong miệng không có câu nào là lời nói thật hay sao?

Sắc mặt của Lệ Phần đột nhiên có chút khó coi.

Nhưng người có mặt lúc đó là “Lệ Nhiên” chứ không phải “Lệ Phần”. Theo lý thì anh không hề biết đến chuyện này, vì vậy không thể tranh luận...

Lệ Phần định nói gì nhưng đã khựng lại, trên trán nổi lên vài đường gân xanh.

Sở Trần cười thầm trong lòng.

Cậu sẽ chờ xem người này có thể giả bộ tới khi nào, mới chịu ngả bài với cậu.

Sở Trần coi Lệ Phần như là không khí, đi thẳng vào phòng bếp, đi thẳng vào bếp, tự mình hấp sữa trứng, đồng thời đưa tay lên gửi tin nhắn cho Tɧẩʍ ɖυ.

Sở Trần: /Mẹ ơi, con có chuyện muốn bàn bạc với ba mẹ một chút./

Tɧẩʍ ɖυ rất nhanh đã hồi âm: /Con muốn gặp mặt à? Hay là nói trực tiếp ở trên này?/

/Là chuyện của nhà họ Sở ạ. Con thấy là nên gặp mặt nói chuyện thì hơn./

/Được. Nhưng mà gần đây ba mẹ hơi bận, không qua chỗ con được. Buổi trưa hôm nào con rảnh thì đến công ty gặp ba mẹ nhé? Đợi chút mẹ gửi địa chỉ cho con./

/Vâng, làm phiền mẹ rồi ạ./

/Không cần khách sáo với ba mẹ./

Tɧẩʍ ɖυ nhanh chóng gửi địa chỉ cho Sở Trần.

Bà tắt vòng tay đi rồi trầm ngâm nói với Lệ Duệ Đạt về chuyện này.

“Gần đây cục diện nhà họ Sở cũng loạn quá rồi. Chẳng những Sở Nguy Vân lại tìm một người vợ mới mà tôi còn nghe nói công ty bọn họ cũng có chút vấn đề, hình như là không thể luân chuyển được vốn. Ông nói xem Tiểu Trần đột nhiên nói với chúng ta về chuyện này, có phải là muốn nhờ chúng ta giúp đỡ nhà họ Sở hay không?”

“Có khả năng.”

Lệ Duệ Đạt nhíu mày: “Dù sao cũng là người một nhà. Nếu bọn họ thật sự gặp khó khăn thì sao có thể không lo lắng cho được.”

Tɧẩʍ ɖυ cũng hiểu rõ.

Tuy rằng quan hệ của Sở Trần và nhà họ Sở không tốt lắm, nhưng làm gì có ai có thể trơ mắt nhìn người thân của mình gặp chuyện mà không giúp đỡ được?

“Haiz, Tiểu Trần cái gì cũng tốt. Chỉ mỗi cái, không hiểu sao lại được sinh ra ở nhà họ Sở thôi.”

Tɧẩʍ ɖυ thở dài một tiếng.

Bên ngoài vẫn đồn rằng nhà họ Lệ không ổn rồi, nhưng nhà họ Lệ cũng chỉ là ít con cháu có cấp bậc cao về sức mạnh tinh thần thôi. Còn về chuyện kinh doanh thì nhà họ Lệ vẫn rất giỏi giang nên chưa bao giờ thiếu tiền.

Nhưng nhà họ Sở thì lại không giống như vậy.

Tuy rằng có một người có sức mạnh tinh thần cấp A + là Sở Trú tọa trấn, nhưng địa vị của cậu ta trong quân đội cũng sẽ không khá khẩm hơn là bao. Còn những người khác thì chẳng ra đâu vào đâu, chỉ là một mớ bòng bong. Sau khi, người vợ thứ hai của Sở Nguy Vân qua đời, công ty của họ đã bắt đầu xuống dốc.

Ngay đến đám người thân họ hàng, ai ai cũng đặt quyền lợi của mình lên hàng đầu, ai cũng không phải “dạng vừa đâu”.

Có thể nói, người nhà họ Sở bọn họ, không ai muốn dính vào vũng bùn.

Nhìn xem, trên mạng còn đang đồn ầm lên rằng Sở Trần sắp kết hôn với Hoắc Lăng. Những tin tức đó rõ ràng là do nhà họ Sở truyền ra ngoài, để trèo lên được cây lớn của nhà họ Hoắc.

“Đến lúc đó, xem Tiểu Trần nói thế nào đã.” Lệ Duệ Đạt nói.

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, không yên lòng dặn dò thêm Lệ Duệ Đạt: “Được. Tôi thật sự thích Tiểu Trần đấy, đến lúc đó, nếu như thằng bé thật sự nói giúp cho nhà họ Sở thì ông nhất định không được cau mày. Chúng ta nhất định sẽ giúp con nó, ông biết chưa đấy?”

“... Biết rồi.”

Khi Tɧẩʍ ɖυ và Lệ Duệ Đạt đang thảo luận về vấn đề này thì Sở Trần đang ăn canh trứng.

Không biết là trứng của loài động vật nào, nhưng khi chưng lên lại xuất hiện một lớp váng nổi ở bên trên, lóng lánh, mùi vị rất thơm ngon.

Canh trứng này không phải màu vàng vàng mà có màu trắng kem sữa, nhìn như thạch sữa.

Khi đưa vào miệng gần như ngay lập tức tan chảy, hương thơm trứng béo ngậy kí©h thí©ɧ vị giác, không thêm đường nhưng dư vị rất ngọt ngào.

Lần trước Sở Trần làm thử một lần, sau khi ăn xong cậu đã đến trung tâm thương mại, mua nốt hai mươi bảy quả trứng còn lại của người bán.

Bên kia, Lệ Phần ngồi trên ghế sô pha, liên tục nhìn về phía Sở Trần.

Hôm qua anh đã được thưởng thức tay nghề nấu ăn của Sở Trần nghệ, sáng nay vừa cầm dịch dinh dưỡng lên vừa nhấp một ngụm đã không khỏi nhíu mày ném đi. Bây giờ anh lại ngửi được mùi đồ ăn thơm phức bay qua, trong lòng không khỏi bật ra suy nghĩ Sở Trần lại làm món gì ăn ngon rồi sao?

Nhưng quan hệ của Lệ Phần và Sở Trần không tốt, bây giờ tuyệt đối không thể mở miệng chịu thua được.

Nghĩ đến cái kiểu lỗ mãng của Sở Trần đối xử với anh và lời nói lạnh lùng sau đó, Lệ Phần mím chặt môi, ánh mắt đanh lại.

Ngay cả khi ở cùng với Lệ Nhiên, Sở Trần cũng luôn kiểu mưa nắng thất thường.

Cũng không hiểu làm sao Lệ Nhiên lại có thể chịu được.

Lệ Phần có chút buồn bực, không còn nghĩ tới chuyện của Sở Trần nữa, trực tiếp kết nối với mạng thần kinh, đi dạy dỗ thuộc hạ của mình.

...

Sở Trần tự mình vui vẻ ăn no bụng rồi đứng dậy thay một bộ quần áo, đi bộ sang tìm Hoắc Lăng đang ở cùng một khu với mình.

Thời gian một đêm đã đủ để Hoắc Lăng hối hận vì quyết định bốc đồng ngày hôm qua.

Nhưng lời đã nói ra, Sở Trần cũng tìm đến tận cửa rồi, Hoắc Lăng không thể không cùng cậu đi đến nhà họ Sở. Anh ta làm theo ý của Sở Trần, thay một bộ lễ phục có màu sắc tương tự với lễ phục của Sở Trần. Sau đó, hai người đóng giả làʍ t̠ìиɦ nhân, cùng nhau đi xem kịch hay

Trong ngày vui, Sở Nguy Vân đã mời đến rất nhiều người.

Nhà họ Sở kín đã ngồi kín chỗ, ai nấy đều có sắc mặt khó coi, vẫn không vừa ý Du Nhiễm mà chỉ tạm thời được Sở Trú thuyết phục. Ngoài ra còn có một đám bạn ăn chơi của Sở Nguy Vân.

Mọi người vừa nhìn thấy Hoắc Lăng, hai mắt đều trợn trừng.

Người chưởng quản tương lai của nhà họ Hoắc... Hoắc Lăng cũng đến sao?

Còn đi theo Sở Trần đến?

... Sở Trần này, đúng là có chút bản lĩnh, ngay cả Hoắc Lăng cũng có thể cưa được?

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Nếu không có việc ở khách sạn kia, Hoắc Lăng và Sở Trần đã đính hôn thành công, nên chuyện hai người xuất hiện cùng nhau ở một dịp như thế này là chuyện bình thường. Sau này, hai người họ cũng sẽ là vợ chồng thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả người có mặt ở đây đều biết rằng, vào ngày đính hôn hôm đó, Sở Trần mất tích, bỏ bom mọi người, rồi vào ngày hôm sau lại bị bắt gian tại trận trong một khách sạn, cắm cho Hoắc Lăng một cái sừng dài vô cùng.

Vậy mà Hoắc Lăng vẫn biểu hiện rất thân mật với Sở Trần, như thể không hề quan tâm đến điều đó chút nào...

Trời ạ!

Sở Trần đã sử dụng thủ đoạn gì thế?

Một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng mọi người, ánh mắt bọn họ nhìn Sở Trần cũng trở nên rất vi diệu.

Sở Trần luôn mỉm cười, coi mọi thứ như bình thường, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt ghen tị hay thù địch xung quanh.

Mà Hoắc Lăng cũng không thèm để ý tới người nhà họ Sở.

Khi hai người cùng nhau đi vào trong vừa nhìn đã thấy Sở Nguy Vân mặc cả bộ đồ màu xanh lá cây đứng cùng Du Nhiễm đứng ở trung tâm của bữa tiệc, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

Hoắc Lăng: “...”

Vẻ mặt của Hoắc Lăng đầy thâm ý, khóe miệng không khỏi cong lên, hạ giọng, nghiêng đầu nói với Sở Trần: “Cậu đối xử với ba mình thế kia sao.”

Sở Trần nhún vai một cái: “Ông ta đâu phải ba tôi, ông ta là kẻ thù của tôi! Hơn nữa, anh đừng quên bộ đồ này là anh tặng cho Sở Nguy Vân, chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”

Hoắc Lăng: “?”

Khốn nạn!

Lúc này Hoắc Lăng mới chợt hiểu ra. Chờ sau này Sở Nguy Vân tìm ra ý nghĩa của chiếc mũ xanh và chuyện Du Nhiễm có gian díu với người khác, thì tội lỗi này đã được úp lên đầu anh ta rồi.

... Cái tên Sở Trần độc ác này!

Đúng là quỷ quyệt không ngờ! Nghĩ đến cả chuyện này luôn rồi!

Hoắc Lăng nghiến răng, nhưng cũng không làm gì được Sở Trần trước mặt mọi người, chỉ có thể nở một nụ cười dịu dàng, ghé vào bên tai Sở Trần, nói với cậu: “Cậu thật là ác độc.”

Sở Trần mỉm cười cảm thán nói: “Đúng vậy, tôi thật là độc ác. Tại lại có người độc ác như thôi nhỉ!”

Hoắc Lăng: “...”

Hoắc Lăng nghe thấy Sở Trần nói vậy thì cũng không biết nên nói cái gì, lại nhìn sắc mặt của Sở Trần cũng không có biểu lộ tức giận gì cả, giống như việc nói cậu “độc ác” chính là khen ngợi cậu vậy.

Anh ta dứt khoát chuyển sự chú ý của mình sang Du Nhiễm.

Du Nhiễm nhìn bên ngoài cũng xấp xỉ tuổi của Sở Trần, cùng lắm là vừa mới tốt nghiệp. Gương mặt trắng nõn nụ cười thuần khiết đáng yêu, lúc này đứng cùng Sở Nguy Vân, không giống như là vợ chồng mà giống như ba và con gái, nhìn thế nào cũng thấy không tương xứng.

Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Sở Nguy Vân của cô ta lại tràn đầy vẻ thâm tình.

... Nếu như không phải là Sở Trần đã nói cho anh ta biết trước rằng Du Nhiễm có người tình bên ngoài, Hoắc Lăng còn tưởng rằng Du Nhiễm thật sự rất thích Sở Nguy Vân nữa.

“Chậc.” Sở Trần đột nhiên tặc lưỡi.

Hoắc Lăng: “Sao thế?”

Sở Trần: “Cái cô Du Nhiễm này, diễn xuất không được tốt lắm.”

Hoắc Lăng giật mình.

Anh ta nhìn Sở Trần, dùng ánh mắt hỏi, sao lại nói Du Nhiễm diễn xuất không được tốt lắm?

Anh ta không nhận ra điều gì cả.

Sở Trần cứ như đã biết trước rằng Hoắc Lăng không hiểu gì: “Anh nhìn xem, Mặc dù Du Nhiễm mỉm cười nhìn Sở Nguy Vân nhưng nụ cười nhìn rất cứng, vừa nhìn là biết nụ cười giả tạo được tập luyện nhiều lần trước gương rồi. Vừa rồi Sở Nguy Vân dang tay định ôm Du Nhiễm nhưng Du Nhiễm lại mượn cớ tránh né, hiển nhiên là không muốn tiếp xúc thân thể với Sở Nguy Vân...”

Tất cả chi tiết mà Sở Trần nói, trước đó Hoắc Lăng đều không hề chú ý tới.

Tuy nhiên, năng lực học tập của anh ta rất tốt, sau khi được Sở Trần chỉ điểm, anh ta lập tức hiểu ra ngay.

Cuối cùng, Sở Trần cười hì hì nói: “Chú em vẫn còn trẻ tuổi lắm, theo anh đây học tập một chút đi. Xem xét dáng vẻ học tập nghiêm túc vừa rồi của anh, tôi sẽ gửi cho anh một cuốn bí kíp nhận diện trà xanh, để anh có thể nhìn ra “trà xanh” chỉ trong một nốt nhạc. Không cần phải cảm ơn đâu.”

“Trà xanh”?

Là cái gì thế?

Hoắc Lăng không hiểu cho lắm, nghiến răng phản bác: “Ai là chú em của cậu.”

Hệ tinh hà H-310.

Văn Gia Ngọc một mình ngồi ở phòng học, trước mặt để một quyển sách nhưng lại không thể đọc vào một chữ nào.

Cậu ta dùng ngón tay trắng nõn thon dài củ mình gõ nhẹ một cái lên vòng tay thông minh.

Trên đó lập tức hiện lên tin tức mới nhất ở Vọng Thành, trong lịch sử tìm kiếm có thể nhìn thấy các từ khóa "Nhà họ Sở" "Sở Trần" "Sở Trần bị bắt gặp ngủ cùng trai bao" "Hoắc Lăng" "nhà họ Hoắc" "Lời ước hẹn trẻ thơ của Hoắc Lăng và Sở Trần"…

Văn Gia Ngọc mấp máy môi.

Sở Trần không phải đối thủ của cậu ta, sau chuyện ở khách sạn, bây giờ Sở Trần đã không còn địa vị gì trong lòng của Hoắc Lăng nữa, không cần tiếp tục để ý.

Văn Gia Ngọc đang định xóa hết những lịch sử tìm kiếm này thì đột nhiên một kết quả mới hiện lên trên đầu.

... Hoắc Lăng và Sở Trần tay trong tay ở nhà họ Sở, thái độ thân mật, dự kiến sẽ kết hôn vào năm sau.

Bên dưới bắt đầu trần thuật hoàn cảnh của hai nhà Hoắc Sở, kèm theo bức ảnh Hoắc Lăng và Sở Trần đứng cạnh nhau. Hoắc Lăng thân hình cao lớn đang tươi cười, nghiêng đầu thì thầm nói vào tai của Sở Trần.



Chuyện bên lề:

Hoắc Lăng học được cách nhận diện trà xanh.

Văn Gia Ngọc: “...”