Chương 3: Giọng Nói Kỳ Lạ

Trong cơn thất vọng tột cùng, Triệu Uyển Nhu còn tiếp tục chứng kiến Thái Lãnh Hàn thâu tóm toàn bộ công ty của nhà họ Triệu chỉ trong vài tháng. Thái Lãnh Hàn còn tự tay đưa phó tổng giám đốc của công ty vào tù. Đó không chỉ là cánh tay đắc lực trong công việc của ông Triệu Chí Hải mà còn là người bác trai vẫn luôn che chở cho anh em Triệu Uyển Nhu từ khi họ còn bé xíu. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn cưỡng chế đưa ông Triệu Chí Hải đang hôn mê ra khỏi bệnh viện, mặc cho mẹ của Triệu Uyển Nhu vừa gào khóc van xin vừa điên cuồng mắng chửi đuổi theo.

Triệu Uyển Nhu càng chứng kiến những tội ác mà Thái Lãnh Hàn đã gây ra cho gia đình của mình thì linh hồn của cô càng thêm mờ nhạt. Cho đến một ngày nọ, khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy mẹ của cô điên cuồng đột nhập vào biệt thự của Thái Lãnh Hàn và phóng hỏa thì linh hồn của cô bắt đầu tan biến. Trong khói lửa mịt mù, tầm mắt và thần trí của Triệu Uyển Nhu cũng mơ hồ hẳn đi. Triệu Uyển Nhu chỉ loáng thoáng nghe tiếng Thái Lãnh Hàn hốt hoảng gào lên đầy căm giận và lờ mờ trông thấy ai đó xông thẳng vào biển lửa.

Sau đó, Triệu Uyển Nhu chìm vào bóng đen vô tận. Cô vẫn cảm nhận được bản thân đang trôi nổi bồng bềnh như chiếc lá giữa dòng nước chảy xiết. Xung quanh Triệu Uyển Nhu là khoảng không vô tận khiến cô hốt hoảng. Cô đã phải xuống địa ngục rồi sao? Triệu Uyển Nhu cảm thấy không cam tâm. Cô lo lắng cho mẹ, người thân còn lại duy nhất của mình, sẽ phải chịu đòn thù của Thái Lãnh Hàn sau trận hỏa hoạn kia. Cô còn chưa tận mắt nhìn thấy Thái Lãnh Hàn phải chịu quả báo thế nào. Triệu Uyển Nhu ấm ức bật khóc. Lẽ nào cô cứ phải lặng lẽ biến mất như vậy trong khi chưa trả được bất cứ mối thù nào của chính mình và người thân hay sao?

Giọt nước mắt của Triệu Uyển Nhu rơi xuống, không gian đặc quánh xung quanh cô bỗng trở nên xao động. Rồi một giọng nói cứng ngắc không mang theo bất cứ cảm xúc nào vang lên bên tai cô:

- Hận lắm sao? Có muốn trả thù không?

Triệu Uyển Nhu cố gắng hết sức thốt lên một chữ “có”. Giọng nói kia lại vang lên, khàn đặc:

- Vậy thì hãy mau tỉnh dậy đi. Tôi chờ cô tỉnh dậy để báo thù. Cô hãy tự tay mình trừng trị kẻ thù thì việc trả thù mới có ý nghĩa. Mau tỉnh dậy đi.

Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất.

Giọng của Triệu Uyển Nhu khẽ run. Cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh Thái Lãnh Hàn lao vào ngọn lửa đỏ rực, cô vẫn như nghe văng vẳng bên tai tiếng gào thét đầy bi thương trong cơn hỏa hoạn, cô càng không thể quên giọng nói lạnh lùng không cảm xúc cho cô một động lực để tỉnh lại... Nhớ lại những việc đó, Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên lại muốn khóc. Cô khịt mũi, chớp chớp đôi mắt hoe đỏ, trông thật đáng thương.

Nhưng dáng vẻ đó của Triệu Uyển Nhu lọt vào mắt Thái Lãnh Hàn thì lại khiến hắn rất phiền lòng. Hôm nay là ngày đặc biệt, cũng là ngày trọng đại, vậy mà “vợ” của hắn lại tủi thân ngồi khóc thút thít trong phòng, khiến Thái Lãnh Hàn đau lòng muốn chết. Hắn lại càng ân hận và áy náy đến vô cùng. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn sa sầm xuống, lạnh lùng khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình, vừa lo lắng lại vừa cảnh giác. Gã “chồng mới cưới” này của cô sẽ không nảy sinh ra ý đồ thâm độc và tàn ác nào nữa chứ?

Triệu Uyển Nhu còn đang băn khoăn chưa biết phải ứng phó như thế nào thì Thái Lãnh Hàn đã lựng khựng bước tới bên cạnh cô. Động tác của Thái Lãnh Hàn ngập ngừng một chút rồi hắn đưa bàn tay thô ráp sần sùi lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rịn ra trên khóe mi của Triệu Uyển Nhu. Gần như ngay lập tức, Triệu Uyển Nhu có cảm giác toàn thân tê dại như bị một dòng điện chạy ngang qua thân thể. Liền đó, bên tai của cô vang lên giọng nói trầm thấp đầy tức giận của Thái Lãnh Hàn:

[Đáng ghét thật! Sao Uyển Nhu lại khóc đau lòng đến như thế này?]

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trôi của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi mỏng của hắn rõ ràng vẫn còn đang mím lại thành một đường. Vậy thì tại sao Triệu Uyển Nhu lại có thể nghe được lời nói của Thái Lãnh Hàn? Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một một suy luận hoang đường khác, Triệu Uyển Nhu căng thẳng toàn thân, tập trung tinh thần quan sát Thái Lãnh Hàn không dám chớp mắt.

Và rồi bên tai của Triệu Uyển Nhu lại vang lên giọng nói quen thuộc của Thái Lãnh Hàn:

[Sao Uyển Nhu lại trừng mắt nhìn mình như thế? Em ấy đang tức giận sao? Hay là em ấy đang rất căm ghét mình? Cũng đúng, cứ nghĩ mà xem, Thái Lãnh Hàn, nếu đổi lại là mày, thì mày có căm tức và oán hận cái thằng khốn kiếp dám ép hôn mày, còn dùng chính sự nghiệp tâm huyết của gia đình để ép buộc mày làm vợ, còn bày ra trò kết hôn hợp đồng đầy toan tính như thế này để phô trương cho nhiều người cùng biết thế này hay không? Uyển Nhu chỉ trừng mắt với mày như thế chứng tỏ em ấy đã rất lương thiện và hiền lành rồi, mày lại còn dám thắc mắc gì nữa hả?]