Chương 46: Chủ động ngậm côn ŧᏂịŧ

“Dao Dao, dùng cái miệng nhỏ của cậu ngậm côn ŧᏂịŧ đi.”

Tống Sơ Diễn kiên nhẫn dụ dỗ cô.

Anh không liếʍ mạnh tiểu huyệt của cô như vừa rồi, mà là dịu dàng ngậm lấy tiểu huyệt của cô.

Tưởng Dao cảm nhận được từng đợt kɧoáı ©ảʍ từ dưới lên trên.

Thấy Tống Sơ Diễn khiến cô thoải mái như vậy, cuối cùng cô vẫn xấu hổ liếʍ chỗ đó của Tống Sơ Diễn.

Vì thế cô há miệng ra, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Tống Sơ Diễn.

Cảm nhận được Tống Sơ Diễn đang liếʍ mυ"ŧ tiểu huyệt của mình, Tưởng Dao cũng mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của Tống Sơ Diễn.

Cái miệng nhỏ thật sự không có sức lực, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ.

Tuy rằng động tác của cô vụng về, nhưng Tống Sơ Diễn vẫn có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ngập trời.

Nhìn thấy mập mạp tận tâm hầu hạ mình như vậy, động tác của Tống Sơ Diễn dần dần nhanh hơn, anh dùng đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ tiểu huyệt của Tưởng Dao.

Tưởng Dao bị Tống Sơ Diễn liếʍ láp, lần thứ hai cao trào.

“Ư…Tống Sơ Diễn…Chậm một chút…ô ô…”

“Dao Dao, phía dưới của cậu rất nhiều nước, ngon quá.”

Tống Sơ Diễn dùng ngón tay tách môi âʍ ɦộ của cô ra, sau đó dùng đầu lưỡi lướt qua miệng huyệt.

Sau khi Tống Sơ Diễn làm cô cao trào vài lần, anh mới bắn vào trong miệng Tưởng Dao.

Lúc này Tưởng Dao không hề đẩy anh ra, mà là nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của anh vào.

Thái độ của Tưởng Dao đối với Tống Sơ Diễn từ trước đến này đều là cậu không phạm vào tôi, tôi không phạm vào cậu. Anh đối tốt với cô một chút, cô cũng sẽ đối tốt với anh một chút.

Tóm lại cô và Tống Sơ Diễn tuyệt đối không thể dây dưa không đứt!

Trước khi Chu Vân về, hai người vừa mới làm xong, mặt Tưởng Dao đỏ ửng trốn ở trong chăn.

Sau nhiều lần cao trào, cô lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

“Tống Sơ Diễn, hôm nay tớ đóng học phí rồi, chờ ngày mai tớ đến học bù.”

Cô duỗi tay nắm lấy góc áo của Tống Sơ Diễn.

“Biết rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.”

Tống Sơ Diễn đắp chăn giúp cô.

Tưởng Dao thật sự rất mệt, chờ sau khi Tống Sơ Diễn đắp chăn cho mình xong, cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, Tống Sơ Diễn chỉ cảm thấy trái tim hơi ngứa.

Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mặt Tưởng Dao.

Lúc này Tưởng Dao đã ngủ, không hề biết Tống Sơ Diễn làm gì cô.

“Đứa nhỏ này, sao lại ngủ nữa rồi?”

Chu Vân không biết rằng trước khi bà về, Tưởng Dao và Tống Sơ Diễn đã tự an ủi cho nhau rất nhiều.

“Dì ơi, cơ thể của Dao Dao không khỏe nên mới ngủ. Sách ghi chép cháu đã đặt ở trên bàn của cậu ấy rồi ạ.”

Tống Sơ Diễn nói xong liền rời đi.

Buổi sáng hôm sau.

Tưởng Dao bị bệnh một ngày, hôm nay tuy rằng đầu không đau bằng hôm qua, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.

Bởi vì chương trình học cấp ba quá căng thẳng, nếu nghỉ hai ngày liên tiếp không đi học, cô sợ học kỳ này sẽ thi không tốt.

Nhưng mà vừa đi xuống lầu, tay Tưởng Dao run rẩy khi đỡ xe đạp.

Lúc này cô không có sức đạp xe, chỉ có thể gọi taxi.

Mà hiện tại là giờ cao điểm đi làm, xe taxi đã vắng bóng từ lâu.

Phía sau truyền đến tiếng chuông.

“Lên xe.”

Giọng nói của Tống Sơ Diễn từ phía sau truyền đến.

“Tớ không muốn ngồi xe của cậu. Ai biết được một lúc nữa cậu sẽ làm gì tớ chứ.”

Tưởng Dao nhìn Tống Sơ Diễn, vẻ mặt phòng bị.

“Tiền xe 30 tệ, có muốn ngồi hay không?”

Tống Sơ Diễn lạnh lùng nói.

“Ngồi!”

Tưởng Dao lập tức ngồi ở phía sau, hai tay ôm chặt eo của cô.

Cô không hề phát hiện mắt của Tống Sơ Diễn tối sầm lại.

Cô sợ thiếu anh một ân tình như vậy sao? Bảo cô ngồi miễn phí cô không muốn, cố ý thét một mức giá cao cô lại đồng ý.

Tới trường.

Tưởng Dao lấy 30 tệ từ trong ví ra, đưa cho Tống Sơ Diễn.

Tống Sơ Diễn cầm lấy, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

“Đây là cháo thịt mẹ tớ nấu. Hai ngày nay nếu cậu không thể ăn cơm căn tin của trường thì ăn cháo đi.”

Tống Sơ Diễn đưa cặp l*иg giữ ấm đặt trên mặt bàn của cô.

“Tớ biết rồi. Trở về cảm ơn dì giúp tớ.”

Tưởng Dao nghĩ thầm, chỉ có dì Đường là tốt với cô nhất. Người ta thường nói con giống mẹ, dì Đường tốt như vậy, nhưng sao Tống Sơ Diễn từ nhỏ đến giờ có thể hung ác như thế nhỉ!

Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Tưởng Dao đều nhận được cháo do dì Đường nấu.

Mỗi ngày là một loại cháo khác nhau, bệnh của Tưởng Dao dần dần tốt lên, bắt đầu sống trở lại.

Tiết thể dục.

“Đội trưởng, vết bỏng trên tay cậu là bị làm sao vậy?”

Trang Trì nhìn thấy mu bàn tay và lòng bàn tay của Tống Sơ Diễn có vết thương, không nhịn được mà hỏi anh.

“Không cẩn thận bị nước nóng làm bỏng.”

Tống Sơ Diễn nhìn thoáng vết bỏng ở mu bàn tay, không hề quan tâm.

“Nước nóng gì vậy? Có thể nóng đến mức mới cũ không giống nhau? Sợ là cậu bị nước nóng làm bỏng mấy ngày, không nghĩ tới đội trưởng như cậu cũng có lúc hồ đồ.”

Sau khi Trang Trì nhìn thấy mu bàn tay của Tống Sơ Diễn, không nhịn được mà trêu ghẹo.

Tống Sơ Diễn nhìn về phía Tưởng Dao đang ngồi ở bậc thang ăn kem, đôi mắt hơi híp lại, “Có đôi khi tớ rất hồ đồ, giống như bị trúng tà vậy.”

Cháo anh đưa cho Tưởng Dao không phải do mẹ anh nấu, mà là tự tay anh nấu. Sau một đêm học với mẹ, anh tự tay nấu cháo thịt trứng bắc thảo, cháo cà chua thịt bò.

Tuy rằng Tống Sơ Diễn rất giỏi trong việc gõ số liệu, nhưng thực sự không quen với những thứ trong phòng bếp.

Khi học nấu cháo từ mẹ anh, lúc ấy mu bàn tay của anh chẳng may chạm vào cho nên mới bị thương, sau đó không kiểm soát được lửa, lại bị bỏng một lần nữa.

Làm đến lần thứ bốn mươi, cuối cùng cũng thành công một lần. Lúc đưa tới tay cô, cô ăn khá hài lòng.

Lúc này Tưởng Dao cũng nhìn thấy Tống Sơ Diễn đang nhìn cô. Cô vội vàng rụt đầu vào áo đồng phục.

Ánh mắt Tống Sơ Diễn nhìn cô rất kỳ lạ, khiến cô có cảm giác sau lưng cô lạnh toát.

Chẳng lẽ anh đang suy nghĩ đến những chuyện kỳ lạ để tới hành hạ cô sao?

“Dao Dao, cuối tuần này là sinh nhật của anh họ tớ. Cậu có nghĩ tới việc tặng quà cho anh ấy không?”

Đường Mật xoa đầu cô rụt ở trong áo đồng phục.

“Sinh nhật Tống Sơ Diễn đâu có quan hệ gì với tớ? Quan hệ của tớ với cậu ấy không tốt tới mức đó đâu.”

Tưởng Dao nhìn thoáng qua, phát hiện Tống Sơ Diễn và Trang Trì đã đi vào căn tin, lúc này cô mới thò đầu ra.

“Dù sao hai người cũng quan hệ rất nhiều lần rồi, cái này mà bảo quan hệ không tốt á? Thành tích học kỳ này của cậu tiến bộ vượt bậc, ngày hôm qua cậu còn đứng thứ 15 của lớp. Cậu dám nói anh họ của tớ không tận tâm dạy cậu?”

“Vậy, vậy cậu ấy thích cái gì? Tớ mua cho cậu ấy là được chứ gì. Đương nhiên nếu cậu ấy thích máy tính, thì tớ không mua nổi đâu.”

Tưởng Dao chột dạ nói.

Tuy rằng mỗi lần Tống Sơ Diễn đều lăn lộn cô đến chết đi sống lại, nhưng không thể không nói, lúc Tống Sơ Diễn dạy cô học thật sự rất tận tâm.

“Đàn ông thích cái gì, cậu chẳng lẽ còn không rõ sao? Đương nhiên là mua mấy hộp, khụ khụ. Cậu hiểu chưa. Anh ấy chắc chắn sẽ thích! Đến lúc đó tuy rằng là sinh nhật của anh họ, nhưng cậu muốn cái gì, chắc chắn anh ấy sẽ lập tức đồng ý.”