Chương 47: Hẹn hò với đối thủ một mất một còn

Đường Mật lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ.

“Hình như cậu rất có kinh nghiệm với phương diện này?”

“Khụ khụ. Không phải rất bình thường sao? Dao Dao, tớ có vài hình ảnh ở đây, cậu mau chọn đi.”

Đường Mật vội vã gửi bảy tám tấm hình nội ý tình thú cho Tưởng Dao.

Tưởng Dao nhìn thấy những bộ đồ lót nóng bỏng đó, mặt đỏ ửng.

“Loại chuyện này tớ không làm được.”

Tưởng Dao vội vàng tắt màn hình. Nha đầu Đường Mật chết tiệt này gửi cho cô mấy thứ gì đâu!

Thiếu vải như vậy có thể mặc được sao?

Nếu cô không nhìn lầm, thì có một bộ áσ ɭóŧ chỉ có hai mảnh vải, vừa vặn che đi hai núʍ ѵú.

Bảo cô mặc loại quần áo này đi quyến rũ Tống Sơ Diễn, không bằng gϊếŧ chết cô còn hơn!

Mặt Tưởng Dao đỏ ửng, “Tớ cảm thấy xem phim là được rồi. Cuối tuần này không phải có một bộ phim bom tấn ra rạp sao? Không phải con trai thường thích xem mấy bộ phim này sao? Tớ rủ Tống Sơ Diễn đi xem phim là được. Xem phim xong lại mời ăn một bữa lẩu. Hoàn mỹ!”

Đường Mật nghĩ thầm, nếu ăn lẩu có thể trở về được, cô nàng sẽ nhận thua được chứ?

Sau giờ học.

Tưởng Dao gửi tin nhắn cho Tống Sơ Diễn, bảo anh đi lên sân thượng của trường.

Xung quanh sân thượng không có ai, sau khi hai người lên, khóa cửa lại thì không có ai lên được nữa.

“Tìm tớ có chuyện gì? Cậu không biết mười phút nữa vào học rồi sao?”

Tống Sơ Diễn có hơi mất kiên nhẫn, nhưng khóe miệng nhếch lên của anh lộ ra tâm trạng của anh ngay lúc này.

“Tống Sơ Diễn, cuối tuần này cậu có rảnh không?”

Tưởng Dao khẩn trương nắm lấy góc áo, đây là lần đầu tiên cô chủ động rủ Tống Sơ Diễn đi ra ngoài chơi.

Rõ ràng chỉ đơn thuần đi ra ngoài chơi một chút, cô cũng không biết vì sao lại có cảm giác không nói nên lời.

“Sao vậy? Muốn làm? Mấy ngày nay tớ không làm cậu, cho nên tiểu huyệt ở phía dưới bắt đầu ngứa ngáy rồi à?”

Tống Sơ Diễn cười. Mấy ngày nay Tưởng Dao bị bệnh, thật ra có thể cưỡng bách cô, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của cô trở nên trắng bệch, anh lại hơi đau lòng.

“Cậu không thể đứng đắn một chút sao!”

Tưởng Dao tức đến nỗi nghiến răng.

“Nói đi, tìm tớ có chuyện gì? Nếu muốn tớ dạy kèm cho cậu, không rảnh.”

Tống Sơ Diễn nghĩ, mỗi lần Tưởng Dao đến tìm anh, đều liên quan đến đàn anh kia.

“Không phải dạy kèm. Cuối tuần này có một bộ phim mới ra rạp, nếu cậu chưa xem thì đi xem cùng tớ.”

Nhất thời Tưởng Dao cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ còn cảm thấy hẹn được Tống Sơ Diễn đi xem phim sẽ là chuyện lạ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ không tốt này của Tống Sơ Diễn, cô nơi nào còn khó xử nữa.

Chỉ kém chút nữa là cô gõ lên đầu Tống Sơ Diễn, để xem trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì!

Tống Sơ Diễn tưởng Tưởng Dao tìm anh lại có liên quan đến Hứa Thanh, nhưng không nghĩ tới cô lại chủ động hẹn mình.

Hơn nữa cuối tuần này là sinh nhật của anh, trái tim của Tống Sơ Diễn bắt đầu đập mạnh.

“Tống Sơ Diễn, nếu cậu không nói gì, tớ coi như cậu đã đồng ý nhé. Nếu như đến ngày hôm đó cậu dám cho tớ leo cây, cậu chắc chắn xong đời.”

Nói xong Tưởng Dao liền mở cửa, chạy ra ngoài.

Tống Sơ Diễn nhìn bóng dáng cô chạy trốn, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Trước đây luôn cảm thấy Tưởng Dao đáng ghét, không hề có một chút nữ tính nào. Mỗi lần như vậy sẽ chọc anh giận, nhưng hiện tại nhìn thấy cô, vậy mà lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Trở lại phòng học, Tưởng Dao duỗi tay quạt cho mặt.

“Không phải vừa rồi chỉ hẹn anh họ tớ đi ra ngoài xem phim thôi sao? Đến nỗi nóng như vậy sao? Hai người đã quan hệ nhiều lần như vậy rồi, kết quả đi xem một bộ phim còn trẻ con như vậy?”

Đường Mật tiến đến bên tai Tưởng Dao, nhỏ giọng trêu ghẹo.

“Tiểu Mật à, cậu không hiểu đâu. Đi xem phim với Tống Sơ Diễn chính là cực hình. Chín trên mười câu nói của tên khốn kia có thể khiến người ta tức chết.”

Tưởng Dao nghĩ đến hình ảnh mình cùng Tống Sơ Diễn ngồi một mình trong rạp chiếu phim, không biết vì sao trái tim lại đập nhanh.

Lúc này Đường Mật nhét vào tay Tưởng Dao một cái túi.

“Làm bạn thân ngồi cùng bàn với cậu, tớ cần thiết phải nhắc nhở cậu. Thứ này phải chuẩn bị mọi lúc mọi nơi. Đừng để đến lúc đó lại quên, chỉ có thể trơ mắt nhìn.”

Tưởng Dao cúi đầu, hít một ngụm khí lạnh. Đường Mật vậy mà đưa cho cô một gói bαo ©αo sυ.

“Thứ này, tớ không cần.”

Mặt Tưởng Dao đỏ bừng, tai cũng đỏ theo.

“Cậu chắc chắn? Tính cách anh họ của tớ, không phải cậu nói không cần thì anh họ tớ sẽ không cần. Đến lúc đó anh ấy bắn vào trong, cậu lại phải uống thuốc.”

Đường Mật cười nói.

Tưởng Dao yên lặng cất bαo ©αo sυ, sau đó vứt vào trong cặp sách.

Lúc trước làm chuyện đó với Tống Sơ Diễn nhiều lần, kết quả anh không ngoan ngoãn mang bao, làm hại cô phải uống thuốc tránh thai nhiều lần.

Thứ này đúng là phải mang mọi lúc trên người, nếu Tống Sơ Diễn không cần, cô sẽ không cho anh chạm vào cô.

Sau khi Tống Sơ Diễn đi vào phòng học, Tưởng Dao vội vàng cất bαo ©αo sυ đi.

Cuối tuần.

Tưởng Dao cùng Tống Sơ Diễn hẹn nhau lúc 6 giờ ở cổng rạp phim.

Vốn dĩ Tưởng Dao muốn đi cùng Tống Sơ Diễn, nhưng vừa mới ra khỏi cửa mới nhớ tới mình quên mang cặp về, vẫn còn ở trường học.

Chỉ có thể đi đến trường lấy cặp trước.

“Mập mạp, cậu đang làm gì đấy? Không phải định lừa tớ đến cổng rạp chiếu phim rồi cho tớ leo cây đấy chứ?”

Tống Sơ Diễn lạnh lùng nói.

Hơn nữa cái khả năng này không thấp một chút nào, xét về mối quan hệ giữa anh và Tưởng Dao, Tưởng Dao muốn chỉnh anh cũng là điều bình thường.

“Tống Sơ Diễn, cậu đừng dùng lòng dạ nhỏ mọn của cậu để suy đoán. Tớ không có giống cậu. Tớ đi lấy một đồ quan trọng trước, cậu ngoan ngoãn chờ tớ ở cổng rạp chiếu phim.”

Nói xong Tưởng Dao liền cúp điện thoại.

Tuy rằng ngoài miệng Tống Sơ Diễn nghi ngờ, nhưng vẫn đi vào rạp chiếu phim.

Sau khi Tưởng Dao đến trường thì nhanh chóng tìm được cặp sách của bản thân.

Sau khi lấy cặp sách, Tưởng Dao chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả vì chạy quá nhanh nên đυ.ng phải một bức tường thịt.

“Ui…Đau quá…”

Tưởng Dao duỗi tay sờ mũi của mình. Cô đau đến mức suýt chảy nước mắt.

“Bạn học, không sao chứ?”

Giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền đến.

Tưởng Dao ngẩng đầu lên, phát hiện người này không phải ai khác mà là đàn anh Hứa Thanh.

Trên mặt hắn nở một nụ cười dịu dàng.

Trong thời gian này, Tưởng Dao vội vàng học với Tống Sơ Diễn nên không có thời gian đi tìm hắn.

So với khoảng thời gian trước, Hứa Thanh gầy đi không ít, sắc mặt thoạt nhìn cũng khó coi hơn trước một chút.

Xem ra lớp 12 thật sự vất vả, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi đã tàn phà người ta thành như vậy.

“Đàn anh, sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm. Có phải không thoải mái không?”

Tưởng Dao quan tâm hỏi.

“Không sao. Chỉ là hôm nay bị cảm một chút thôi.”

Hứa Thanh cười, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Tưởng Dao.

Hắn nhớ cô gái này, từng ở lớp học tuyên bố phải làm bạn gái của hắn.

Trước kia thường xuyên lén lút trước cửa lớp hắn, nhưng gần đâu cuối cùng cũng thành thật hơn.

Nhưng không nhìn thấy cô, hắn lại có chút không quen.

“Vậy, em đi trước đây.”