Chương 3: Camera giám sát

"Quản gia, nhanh đi mời bác sĩ giỏi nhất bệnh viện nhi đến đây."Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, Cố gia từ ngày hôm nay có lẽ thật sự có thay đổi.

"Vâng thưa đại thiếu gia."

Sau khi quản gia rời đi, Cố Trường Phong sai người kiểm tra camera giám sát hôm nay.

Cố Nhu nghe được những lời này thì hoảng hốt, đáng thương nhìn Cố Tư An: "Lục ca, tại sao các anh đều không tin tưởng Tiểu Nhu? Tiểu Nhu thật sự không nói dối."

Nước mắt theo khóe mắt cô trượt xuống, dáng vẻ trong thật ủy khuất, nhưng Cố Trường Phong nhìn chỉ thấy bẩn mắt.

Kiếp trước Tiểu Yên tại sao không khóc lóc giải thích với hắn, lại lựa chọn giữ im lặng, rõ ràng Cố Nhu là con nuôi nhưng chỉ cần rơi nước mắt, Cố gia liền đứng ngồi không yên, ngược lại đem Cố Yên là con ruột vứt sang một bên không quan tâm.

Cố Tư An đau lòng lau khô nước mắt cho Cố Nhu, lần đầu tiên chống lại anh trai.

"Anh, mặc kệ ai uống nhầm thuốc gì, những thứ này không phải rất quá đáng sao? Tiểu Nhu làm sao có thể là loại người đó. Công khai kiểm tra không phải là không tin tưởng Tiểu Nhu sao? Sau này Tiểu Nhu còn có thể diện nào ở Cố gia."

Cố Tư An từ trước đến nay rất tôn trọng người anh này.

Bởi vì năm đó khi Cố gia lâm vào khó khăn, tưởng chừng sắp phải phá sản, là Cố Trường Phong năm ấy chỉ mới 18 tuổi một mình gánh vác, ổn định tất cả, dẫn dắt Cố gia đi đến ngày hôm nay nên Cố Tư An rất kính nể người anh này.

"Ta cầu xin cô ta ở lại Cố gia sao? Không muốn ở thì biến đi!"

Hiện tại Cố Trường Phong không cho Cố Nhu bất kỳ thể diện nào, tuyệt tình đến mức Cố Yên cũng phải kinh ngạc.

Đây không phải là vở kịch sao?

Không phải Cố Trường Phong trước nay luôn không nỡ để Cố Nhu rơi nước mắt sao?

Chuyện gì đang xảy ra hôm nay vậy?

Làm sao có thể ra mặt vì cô mà không quan tâm đến Cố Nhu kia chứ?

Hoặc nói cách khác Cố Trường Phong làm sao có thể chủ trì công đạo cho cô, chẳng lẽ Cố Trường Phong cũng trọng sinh trở về?

Cố Yên chớp chớp mắt, có chút mơ hồ.

Cố Nhu còn đang cố dùng nước mắt để ngăn cản sự việc nhưng Cố Trường Phong lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Người giúp việc nhanh chóng mang hệ thống điều khiển camera đến.

"Đồ bị mất khi nào?"

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh cả, Cố Tư An trả lời theo bản năng: "Mười giờ sáng."

Hiểu ý của Cố Trường Phong, người giúp việc nhanh chóng điều chỉnh đến khoảng thời gian đó.

Mọi người có thể thấy rõ trên màn hình, lúc ấy chỉ có Cố Nhu một mình vào phòng thay đồ, ngoài ra không còn ai khác, kể cả đám người giúp việc.

Mà Cố Nhu vào phòng đi thẳng đến chỗ đặt vương miệng, cô lấy nó xuống giấu vào trong hộp giày sau đó thõa mãn đi ra ngoài.

Không cần phải xem tiếp nữa, sự thật đã quá rõ ràng.

Cố Yên nhìn thấy một màn này cảm thấy có chút trào phúng, nhếch khóe miệng.

Đối với cô ấy hôm nay đã có nhiều điều bất ngờ xảy ra.

Những lần trước cô không biết mình bị Cố Nhu vu oan bao nhiêu lần, nhưng bất kể có giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng cô.

Dần dần cô chết tâm không còn muốn giải thích nữa nên mới im lặng, bởi vì cô biết sẽ không ai tin tưởng chi bằng tiết kiệm chút nước bọt.

Không khí xung quanh Cố Trường Phong lạnh lẽo, áp suất giảm xuống nhanh chóng, đám người giúp việc cúi đầu, không dám nhìn mặt Cố Trường Phong.

"Cố Nhu! Cố gia cho cô chỗ ăn chỗ ở là để cô hãm hại Tiểu Yên sao?"

"Những chuyện trước kia không thể truy cứu, nhưng chuyện hôm nên cô phải trả giá."

Cố Yên nghe được những lời này kinh ngạc ngẩn đầu.

Thật sự là uống nhầm thuốc rồi sao?

Cô vẫn không thích ứng được người khác ôm vào trong ngực, nhưng Cố Trường Phong có vẻ như không muốn buông cô xuống.

Cố Nhu từng thấy Cố Trường Phong nổi giận trước đây, quả thật rất đáng sợ.

Cô vội trốn sau lưng Cố Tư An, thân thể run rẩy: "Anh ơi..."

Cô thật sự không còn lời nào để giải thích cho chuyện này.

Dù sao chuyện này chính là cô trăm phương ngàn kế hãm hại Cố Yên, bởi cô chính là nhìn không quen Cố Yên.

Mặc dù tất cả mọi người ở Cố gia đều nâng cô trong lòng bàn tay, nhưng cô thật sự muốn Cố Yên vĩnh viễn biến mất, có như vậy Cố gia chỉ còn một vị tiểu thư duy nhất là cô.

Cố Tư An vội vang ngồi xổm xuống, vỗ lưng Cố Nhu an ủi: "Tiểu Nhu đừng sợ, Lục ca ở đây."

"Đại ca, đây chỉ là trò đùa nhỏ có cần phải làm lớn thế không?"

"Cha mẹ còn đang đợi chúng ta ở nhà hàng, ở đây nhốn nháo đến khi nào?"

Cố Trường Phong day day trán, đau đầu nhìn đứa em trai tốt của mình.

Lúc trước hắn cũng đứng về phía Cố Nhu giống Cố Tư An, hết lần này đến lần khác trách nhầm Cố Yên.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tư An, hắn liền nhớ đến mình trước kia, hắn hận không thể ngay lặp tức tát vào mặt hắn hai cái.

"Tiệc sinh nhật Cố Nhu không đi, anh ở lại chăm sóc cho Cố Yên, hôm nay cũng là sinh nhật của em ấy."

Cố Trường Phong suy nghĩ một chút rồi nói ra những lời này.

Không ngờ Cố Tư An nghe xong bật cười thành tiếng: "Anh, em thấy anh thật sự bị bỏ thuốc rồi!"

"Sinh nhật của Cố Yên thì liên quan gì chúng ta?"

Cố Trường Phong tức giận: "Câm miệng, mau xin lỗi Tiểu Yên đi."

Cố Yên nghe những lời này ngạc nhiên không thôi.

Hoàn toàn không ngờ Cố Trường Phong vì cô làm đến mức này.

Nhưng như vậy thì đã sao, trái tim cô đã bị tổn thương từ rất rất lâu rồi, không phải vì một hai điều như vậy mà bỏ qua.

Đối với người của Cố gia, trong lòng cô chỉ có hận.

Cố Trường Phong nói ra những lời này không chỉ Cố Tư An mà cả nhũng người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Còn muốn ta nói lại lần nữa sao? Xin lỗi Cố Yên!"

Cố Tư An: "Cố Trường Phong anh điên rồi, bảo em xin lỗi cô ta. Không đời nào."

Cố Tư An cho dù nhảy từ tâng ba xuống cũng sẽ không xin lỗi Cố Yên.

"Cố Nhu thì sao? Xin lỗi Cố Yên, em ấy có thể chịu được sao?"

Cố Nhu cúi đầu, thật sự nghĩ không ra, rõ ràng buổi sáng đại ca còn rất tốt với cô, bây giờ lại thay đổi như vậy.

Cố Yên đáng chết kia rốt cuộc đã bỏ thuốc gì cho đại ca?

"Rất tốt."

Cố Trường Phong nhẹ nhàng đặt Cố Yên đang trong ngực mình xuống ghế sô pha.

"Tiểu Yên em nghỉ ngơi một chút, anh sẽ xử lý tốt chuyện này."

Cố Yên mím môi không nói gì, cô muốn xem Cố Trường Phong rốt cuộc là muốn làm gì.

Chỉ thấy Cố Trường Phong từ từ đứng lên không nói hai lời trực tiếp tát vào mặt Cố Tư An.

"Cái tát này ta thay Tiểu Yên đánh, lúc trước em ấy bị oan, nửa đời sau ta sẽ bù đắp lại tất cả."

Cố Tư An không nghe ra thâm ý trong những lời này, hắn ôm mặt, tức giận nhìn anh trai hắn.

Căn bản không thể ngờ chuyện Cố Trường Phong ra tay đánh hắn.

Tuy ngày thường Cố Trường Phong thật sự khó gần nhưng đối với em trai như hắn cũng không hoàn toàn cự tuyệt, vậy ,mà hôm nay...

"Xin lỗi."

Cố Tư An nhìn những ánh mắt xung quanh, chỉ cảm thấy khuất nhục.

Hắn hiểu rõ tính tình của đại ca, nếu hôm nay không xin lỗi Cố Yên, chuyện này khó có thể cho qua được.

"Thực xin lỗi."

Cố Tư An vô cùng cứng rắn nói.