Chương 4: Xin lỗi

Mặt Cố Tư An nhanh chóng sưng đỏ lên, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Dáng vẻ này của hắn muốn đi dự tiệc e là không thể.

Nhưng Cố Trường Phong không hề để ý chút nào, hắn cẩn thận nhìn về phía Cố Yên, trong mắt tràn đầy sự thương yêu: "Tiểu Yên, anh biết một câu xin lỗi sẽ không bao giờ bù đắp được những gì trước đây Tư An đã làm, nhưng hãy tin tưởng anh, sau này tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kì oan ức nào."

Cố Yên cười nhạo: "Anh? Anh trai sao?"

Đối mặt với dáng vẻ tuyệt tình này của Cố Yên, Cố Trường Phong thường ngày uy phong lẫm liệt hiện tại cảm thấy không biết phải làm gì.

Tất cả chuyện này đều không thể trách Cố Yên, chỉ trách bọn họ đã tổn thương cô quá sâu.

"Nếu anh nói không để em chịu oan ức nữa, vậy anh định xử trí chuyện của Cố Nhu như thế nào?"

Cố Yên thờ ơ nói, cũng không có ý định muốn Cố Nhu bị trừng phạt.

Cô thuận miệng nhắc tới như vậy là muốn xem Cố Trường Phong là đang diễn kịch hay thật sự muốn thay cô lấy lại công bằng.

Cố Tư An nghe được những lời này lập tức bảo vệ Cố Nhu đang đứng phía sau, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Cố Yên đang ngồi trên ghế sô pha.

"Cố Yên, ta cảnh cáo cô, không nên được nước lấn tới. Đừng tưởng có đại ca ta sẽ không dám làm gì cô!"

Đối với lời cảnh cáo của Cố Tư An, Cố Yên không để tâm tới.

"Cố Tư An, nơi này có chỗ cho em nói sao?"

Cố Trường Phong ngữ khí lạnh lùng, khác hẳn với lúc trò chuyện với Cố Yên, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Hắn cẩn thận lấy lòng: "Vậy Tiểu Yên muốn thế nào, chỉ cần có thể làm em vui vẻ, đại ca việc gì cũng có thể."

Cố Yên nghe vậy nhíu mày, miệng nở nụ cười xinh đẹp: "Hay là đem Cố Nhu nhốt vào phòng tối hai ngày, có được không?"

Cứ sống lại mãi khiến cô không nhớ rõ cô đã bị nhốt vào nơi đó bao nhiêu lần, có vẻ như cả thời thơ ấu của cô gắn liền với căn phòng tối.

Mà mỗi lần Cố Tư An nhốt cô vào đây, ít nhất cũng ba ngày, ba ngày không ăn không uống, cũng không biết cô đã vượt qua bằng cách nào.

Hai ngày, Cố Tư An nghe được liền thay đổi sắc mặt.

"Cố Yên, cô điên rồi sao? Tiểu Nhu làm sao có thể ở trong phòng tối ẩm ướt, bẩn thỉu đó..."

Cố Tư An còn chưa nói xong đã bị Cố Trường Phong cắt ngang.

"Được, vậy thì nhốt Cố Nhu vào đấy, trong hai ngày ai cũng không được phép mang cơm đến cho cô ta. Nếu ai dám làm trái đừng trách ta không khách khí."

Cố Trường Phong lạnh lùng đảo mắt qua tất cả mọi người ở đây.

Người giúp việc thấy ánh mắt của hắn đều nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Cố Nhu nghe vậy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện hôm nay không thể nào thoát được.

Không được, cô không muốn bị nhốt trong phòng tối.

Chờ đến khi cha mẹ quay về!

Đúng vậy, chỉ cần chờ cha mẹ trở về, mặc kệ đại ca có muốn làm gì họ cũng sẽ bảo vệ cô.

"Lục ca... cứu em, em không muốn bị nhốt vào phòng tối."

Cố Nhu không biết lí do gì mà đại ca không còn chở che cô nữa liền hướng ánh mắt về phía Cố Tư An nhờ sự giúp đỡ.

Cố Tư An cắn răng, đứng chắn trước mặt Cố Nhu: "Anh, đối xử với một cô bé như vậy được sao?"

"Cô bé? Cố Nhu hơn Tiểu Yên ở đâu, nơi Tiểu Yên từng phải ở tại sao cô ta lại không ở được?"

Cố Tư An theo bản năng phản bác: "Tiểu Nhu và đồ đáng ghét kia... có thể giống nhau được sao?"

Cố Trường Phong không muốn nhiều lời, bảo người giúp việc bên cạnh: "Bây giờ lời ta nói các ngươi đều muốn chống lại sao?"

Đám người đều sợ hãi ánh mắt của Cố Trường Phong.

Lại sợ đắc tội Cố gia, dù sao Cố Nhu này cũng là viên ngọc quý trên tay Cố gia.

Nếu bọn họ thật sự nghe theo Cố Trường Phong, vậy thì Cố lão gia làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ?

Lúc bọn họ còn đang do dự, Cố Trường Phong cười lạnh, trực tiếp nắm lấy tay Cố Nhu kéo vào phòng tối.

Trước ánh mắt khϊếp sợ của tất cả, hắn khóa cửa, chìa khóa cũng cho vào trong túi.

Phòng tối nhỏ này thật ra chỉ là phòng chứa đồ ở lầu một mà thôi.

Chẳng qua bên trong bụi bẩn bám đầy, người giúp việc cũng không thường xuyên quét dọn.

Cố Nhu chưa từng nghĩ đại ca sẽ đối xử với mình như vậy.

Cô liên tục đập tay vào cửa, khóc lớn: "Thả ra! Đại ca lục ca..."

"Trong này thật tối, Tiểu Nhu rất sợ..."

Cố Tư An còn định nói gì lại thấy anh trai mình vẻ mặt dịu dàng ôm lấy cô bé đang ngồi trên sô pha kia.

"Tiểu Yên ngoan, nơi này quá ồn ào, anh sẽ đưa em về nhà, sau này chúng ta sẽ không bao giờ tới đây nữa."

Cố Trường Phong phút chốc lộ ra biểu tình chán ghét, nơi này không còn là nhà của hắn nữa.

Cố Tư An chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình mang chìa khóa đi.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác vô lực, vội tới trước cửa phòng tối an ủi Cố Nhu: "Tiểu Nhu ngoan đừng khóc, lục ca sẽ tìm người đến mở khóa!"

"Các người đứng ở đây làm gì? Còn không mau gọi người bẻ khóa đến đây!"

"Gọi điện cho cha tôi, nói tiệc sinh nhật không thể đi nữa."

Cố Nhu bị nhốt trong phòng khóc đến sắp ngất đi, trước đi chỉ cần cô rơi nước mắt, cả thế giới đều vây quanh cô.

Nhưng hôm nay có khóc cạn nước mắt người anh kia vẫn không để tâm.

Cố Nhu thật sự không biết cô đã sai sót ở điểm nào, cuối cùng cô đổ lỗi tất cả là do Cố Yên gây nên, nhất định là vậy.

Nếu không vì cô ta, đại ca lúc trước luôn yêu thương cô bây giờ lại thay đổi không chút lưu tình, còn nhốt mình trong phòng tối dơ bẩn này.

Trong bóng tối, giờ khắc này Cố Nhu hoàn toàn đem cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài.