Chương 5: Sự Thiên Vị Của Đại Ca

Cố Trường Phong ở bên ngoài có nhà, chẳng qua trước đây vì Cố Nhu nên hơn nửa thời gian hắn đều ở Cố gia.Vì vậy những ngôi nhà bên ngoài của hắn đều bỏ trống không.

Hiện tại đã biết rõ chân tướng, hắn cũng không lưu luyến Cố gia thêm nữa.

Cố Trường Phong mang theo Cố Yên đến biệt thự ở giữa sườn núi.

"Tiểu Yên có thích nơi này không? Sau này ở cùng đại ca ở nơi này nhé?"

Cố Yên ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cố Trường Phong, hắn như vậy, cô thật sự có chút không quen.

Rốt cuộc là trúng gió nơi nào lại thay đổi lớn như vậy?

"Cố Trường Phong anh có thể nghiêm túc một chút không?"

Cố Yên giật giật khóe miệng, gọi thẳng tên Cố Trường Phong.

Hắn ngẩn người, cũng không nói gì thêm

Khi ở trên xe, hắn đã thông báo cho quản gia gọi bác sĩ đến nên chẳng lâu sau, toàn bộ bác sĩ đứng đầu của bệnh viện nhi đều đến đủ cả.

"Cố tổng, là Cố Nhu tiểu thư thấy không khỏe sao?"

Vương chủ nhiệm vẻ mặt ân cần tiến lại gần.

Trước đây Cố Nhu bị bệnh, đều do hắn chữa trị.

Nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt hắn, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy chán ghét.

"Sau này Cố gia chỉ có một vị tiểu thư, là Cố Yên bên cạnh ta."

"Những người không quan trọng, đừng tùy tiện nhắc tới trước mặt ta."

Vương chủ nhiệm không biết vì cái gì mà mặt Cố Trường phong đột nhiên lạnh xuống.

Hắn còn không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng cũng liên tục gật đầu không dám phản bác.

Trong lòng cảm thấy kì quái, Cố tổng không phải luôn yêu thương nhị tiểu thư Cố gia sao?

Vị đại tiểu thư này hình như còn bị chán ghét.

Sao bây giờ lại đổi ngược lại?

Chẳng lẽ Cố gia có biến cố gì?

Bất quá chuyện hào môn không phải là chuyện hắn có thể đoán được, điều này hắn hiểu rõ.

Sau một lúc kiểm tra, chủ nhiệm Vương thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lấy lòng: "Cố tổng, thân thể Cố tiểu thư không có vấn đề gì quá lớn."

"Chẳng qua suy dinh dưỡng mãn tính, bệnh dạ dày, hạ đường huyết, thiếu canxi,..."

"Hôm nay trước tiên tiêm một mũi dịch dinh dưỡng cho tiểu thư đã."

Nghe được chữ tiêm, Cố Yên không có nửa điểm phản ứng, ngược lại là Cố Trường Phong trong nháy mắt trở nên căng thẳng, theo bản năng nhìn Cố Yên đang ở bên cạnh.

"Tiểu Yên, nếu sợ tiêm, chúng ta sẽ không tiêm."

Những lời này làm cho chủ nhiệm Vương sửng sốt, nhìn thấy Cố Trường Phong dịu dàng trước mặt, vẻ mặt hắn kinh ngạc.

Đây là Cố tổng máu lạnh vô tình trong ấn tượng của hắn sao?

Cho dù là lúc đối đãi với vị Cố Nhu tiểu thư kia cũng chưa từng lộ ra ánh mắt như vậy.

Cố Yên nghe vậy khinh thường bĩu môi: "Chỉ có trẻ con mới sợ tiêm!"

Cô không còn là trẻ con nữa.

Những lời này khiến Cố Trường Phong bật cười: "Đừng nói Tiểu Yên bây giờ mới mười tuổi, cho dù hai mươi, ba mươi tuối... trong lòng anh vẫn xem em là trẻ con."

Cố Yên trợn mắt, không nói gì.

Dáng vẻ dịu dàng này quả thật không hợp với Cố Trường Phong.

"Không phải là muốn tiêm sao? Nhanh lên."

Cố Yên cảm thấy đám người này làm việc thật chậm chạp.

Vương chủ nhiệm trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời, Cố Trường Phong không đồng ý, hắn nào dám tiêm cho Cố Yên.

Sau khi biết ý của Cố Trường Phong, hắn mới bắt đầu làm việc.

Rõ ràng là Cố Yên tiêm nhưng Cố Trường Phong còn biểu hiện khẩn trương hơn cả cô.

"Tiểu Yên đừng sợ."

"Tiểu Yên ngoan, anh ở đây với em..."

Nghe Cố Trường phong lải nhải, Cố Yên không kiên nhẫn nói: "Anh có thể câm miệng được không."

Cố Trường Phong ngẩn người, trong mắt của một đại nam nhân lộ ra tia oan ức.

Chủ nhiệm Vương cùng bác sĩ, y tá theo cùng thấy được một màn này, nghẹn cười trong lòng.

Còn có người giúp việc bên cạnh che miệng mình lại, sợ bản thân bật cười thành tiếng.

Dưới tình huống này nếu bọn họ cười ra tiếng chính là không nể mặt Cố Trường Phong.

Tuy rằng bị em gái của mình hung dữ nhưng Cố Trường Phong không cảm thấy có gì mất mặt.

Ngược lại hắn cảm thấy có chút cao hứng, Cố Yên đã chịu để ý đến hắn.

Đồng thời hắn cũng đau lòng cho Cố Yên, tuổi còn nhỏ lại mắc phải nhiều bệnh như vậy.

Hắn nhất định sẽ chăm sóc Cố Yên thật tốt.

Kiếp trước là hắn bị bỏ bùa, lại quan tâm em gái nuôi giả tạo, thờ ơ với chính em gái ruột hắn.

Cũng may ông trời cho hắn một cơ hội để bắt đầu lại.

Ánh mắt Cố Trường Phong một lần nữa đặt trên người Cố Yên.

Mà lúc này Vương chủ nhiệm đang đam mũi kim vào cánh tay Cố Yên, chân mày cô thậm chí không nhíu lại dù chỉ một chút.

Điều này làm cho Cố Trường Phong càng thêm đau lòng.

Hắn nhớ rõ, mỗi lần Cố Nhu tiêm, mọi người trong Cố gia đều thay phiên nhau dỗ dành, cuối cùng khóc lóc tiêm xong một mũi.

So với Cố Nhu nhu nhược yếu đuối, Tiểu Yên kiên cường biết bao.

Tuổi còn nhỏ tiêm thuốc, chân mày không nhíu lại một chút nào.

Cố Trường Phong thở dài một hơi, nỗi hối hận trong mắt càng nhiều.

Sau khi tiêm xong, chủ nhiệm Vương rời đi.

"Chị Trương, hôm nay nấu cháo gà đi."

"Còn có một chuyện, sau này lời nói của Tiểu Yên chính là lời nói của ta, các người nhất định phải nghe theo vô điều kiện."

Cố Trường Phong lạnh lùng phân phó.

Hắn tuy không sống ở đây thường xuyên nhưng vẫn thuê vài người giúp việc để quét dọn.

Chị Trương vội vàng đáp ứng.

"Cố tổng, tôi đã quét dọn xong căn phòng ngay cạnh phòng của ngài."

Cố Trường Phong gật đầu.

"Tiểu Yên, anh dẫn em đi xem phòng có được không?"

Cố Yên không gật đầu, cũng không cự tuyệt.

Cố Trường Phong trực tiếp ôm lấy cô, đi lên lầu hai.

Bởi vì thời gian gấp gáp, căn phòng chưa được trang bị gì nhiều, chỉ là được quét dọn cẩn thận, trông rất sạch sẽ.

Căn phòng này so với hoàn cảnh trước đây của Cố Yên mà nói, không thể tốt hơn nữa.

Nhưng Cố Trường Phong nhìn thấy căn phòng này liền không tự giác liên tưởng đến phòng ở của Cố Nhu.

Cố Nhu ở trong căn phòng rộng gấp ba lần căn phòng này.

Nhà vệ sinh riêng, phòng chứa đồ.

Phòng đồ chơi có đủ tất cả mọi thứ.

Các bức tường xung quanh cũng được sơn màu hồng.

Giường công chúa đặt mua ở nước ngoài giá trị rất lớn.

"Tiểu Yên, hôm nay có chút gấp gáp, anh sẽ lập tức gọi người đến trang trí lại cho em, có được không?"

Trong mắt Cố Trường Phong mang theo sự cầu khẩn.

Cố Yên cười châm chọc, muốn bù đắp cho cô bằng những điều này?

Cô hoàn toàn cảm thấy không cần thiết.

Dù sao Cố gia cũng chưa từng để nàng trong lòng.

Cố Yên sải bước đi vào phòng: "Em không thích những thứ quá cầu kì."

Tất cả đồ của Cố Nhu cô đều cảm thấy ấu trĩ.

Căn phòng này rất hợp với tâm trí cô, trước đây vẫn luôn ở trong phòng chứa đồ, bây giờ lại được ở nơi tốt thế này.

Cố Trường Phong lại cho rằng Cố Yên đang che giấu.

Làm thế nào một bé gái mười tuổi lại không thích phòng công chúa?

Khóe miệng hắn nhếch lên cười khổ, trong lòng cũng rõ ràng, là bọn họ tổn thương Cố Yên quá sâu.

Loại chuyện này không phải một sớm một chiều có thể bù đắp được.

"Tiểu Yên thích là được rồi."