Chương 6: Bù Đắp

Ánh mắt Cố Trường Phong bỗng nhiên dừng trên người Cố Yên, quần áo cô dính đầy bụi bẩn, em gái ruột của hắn lại ăn mặc đáng thương như vậy.Chuyện này hình như cũng chính hắn gây ra.

Lúc trước hắn từ nước ngoài công tác trở về, thuận tiện nhờ trợ lý mua hai cái váy làm quà cho em gái, nhưng Cố Nhu lại nói Cố Yên cắt váy công chúa của nàng.

Lúc ấy hắn nổi giận liền không cho phép bất kì kẻ nào mua quần áo mới cho Cố Yên.

Cố Yên chỉ có thể mặc lại quần áo cũ của Cố Nhu.

Chiếc váy đã chuyển sang màu xám xịt này hình như đã mặc từ lúc Cố Yên bảy tuổi đi.

Mặc dù thân hình Cố Yên nhỏ gầy, nhưng chiếc váy này xem chừng rất ngắn không thể mặc được nữa.

Bây giờ nghĩ lại, làm sao Cố Yên có thể cắt váy của Cố Nhu chứ, tuổi còn nhỏ lại tâm cơ như vậy.

Cố Trường Phong cảm thấy lạnh người, kiếp này hắn sẽ không để bị lừa nữa."

Trước khi trời tối, đem toàn bộ quần áo cho bé gái tầm mười tuổi đến đây, chọn những cái tốt nhất."

Thấy tin nhắn đã gửi đi, Cố Trường Phong mới hài lòng cất điện thoại vào túi.

"Tiểu Yên, nếu em thấy chán, vậy thì anh chơi trò chơi cùng em có được không?"

Cố Trường Phong nói xong liền trực tiếp cầm lấy máy tính bảng chờ đợi.

Cô bé ở độ tuổi này có lẽ thích chơi những trò thay đổi trang phục?

Nhìn Cố Trường Phong mở ra một trò chơi trang điểm đầy màu, Cố Yên trực tiếp lộ ra ánh mắt chán ghét.

Tuy rằng thân thể của cô vẫn đang mười tuổi, nhưng suy nghĩ của cô không phải đứa bé mười tuổi nữa.

Huống chi từ trước đến nay nàng không thích chơi những trò thiểu năng này.

"Em không phải Cố Nhu, anh không cần phải lấy tiêu chuẩn của cô ta lên đặt lên người em."

Lời nói lạnh lùng của Cố Yên khiến Cố Trường Phong đau xót.

Lúc này hắn mới nhắn ra, hắn thường ngày không hề tiếp xúc với đứa em gái này.

Tiểu Yên nói như vậy, chính là không muốn bị xem như Cố Nhu.

"Thật xin lỗi Tiểu Yên."

Cố Yên không để ý đến lời xin lỗi của hắn, mắt nhìn về phía giá sách bên cạnh.

Không nghĩ tới căn phòng này còn có một kệ sách lớn như vậy, điều này rất phù hợp với ý định của cô.

Khi nhàm chán có thể đọc sách viết thời gian.

Cố Yên tiện tay rút một quyển sách trên kệ.

"Ngôn ngữ lập trình?"

Cố Yên nhíu mày, không nghĩ tới trong phòng này còn có sách về lập trình.

Cô luôn quan tâm đến điều này, nhưng Cố gia không ai biết, bởi vì từ trước tới nay làm gì có ai quan tâm cô thích cái gì.

Cố Yên tùy ý lật hai trang, cuốn sách này cũng có chút hấp dẫn.

Đời này nàng sẽ không ngu ngốc như những kiếp trước, đi làm nhiệm vụ không thể hoàn thành, phải làm hài lòng tất cả người của Cố gia.

Cho dù đời này không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, có chết cô cũng sẽ tiếp tục được sống lại.

Cô sẽ sống vì bản thân mình.

Sau khi thông suốt ở điểm này, tâm tình Cố Yên thoải mái đôi chút.

Cái gì là Cố gia, miễn là không quan tâm, không ai có thể làm tổn thương được cô nữa.

Cố Trường Phong còn đang cẩn thận tìm chủ để bắt chuyện, sau khi nhìn thấy sách trên tay cô, lúc này mới mở miệng hỏi: "Tiểu Yên thích đọc sách sao?"

"Bất quá quyển sách này có thể em không đọc được, đại ca cho người mua truyện tranh, truyện cổ tích cho em, Tiểu Yên thích đọc sách gì anh sẽ mua bằng được."

Cố Yên không hé răng, trực tiếp cầm sách ngồi lên giường.

Hoàn toàn không để ý đến Cố Trường Phong, tự mình đọc sách trong tay.

Cố Trường Phong có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ tới phòng này trước kia là của tam đệ.

Tam đệ Cố Du, là thiên tài máy tính hàng đầu trong nước, kỹ thuật của hắn được xếp hạng cao trên thế giới.

Nếu em gái quan tâm đến lập trình, có thể nhờ tam đệ đến dạy bảo.

Chỉ là...

Cố Trường Phong thở dài, tam đệ cũng như hắn trước đây, chỉ thiên vị mình Cố Nhu.

Chuyện này hẳn là không được.

Thôi vậy.

Nếu Tiểu Yên thật sự thích lập trình, anh có thể bỏ ra một số tiền lớn để mời các thầy hàng đầu trong nước về hướng dẫn.

Mặc dù hắn không có kỹ thuật, nhưng hắn có tiền.

Chỉ cần Cố Yên thích có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không sao.

Cố Yên không biết suy nghĩ của Cố Trường Phong.

Kiến thức về cuốn sách này thực sự có chút khó khăn cho cô.

Một số từ chuyên ngành không thể đọc được, cũng may bên cạnh đều có chú thích, có vẻ như chủ nhân quyển sách từng ở đây.

Cố Yên hoàn toàn tập trung, căn bản không nhận ra Cố Trường Phong đang ở một bên nhìn chằm chằm vào cô.

Hắn trước kia sao không phát hiện, em gái của hắn lại có thể đáng yêu như vậy?

Nhất là dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc này.

Cố Trường Phong bật cười, nhịn không được nhéo mặt Cố Yên, nếu khuôn mặt có thêm chút thịt nữa thì tốt rồi.

Cố Yên trực tiếp đánh vào tay Cố Trường Phong, sức lực như kiến cắn: "Có phải anh nhàm chán không có việc gì làm đúng không?"

Ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu như vậy!

Bất quá Cố Trường Phong sợ em gái thật sự tức giận, có chút không tình nguyện bỏ tay xuống.

"Tiểu Yên có phải đặc biệt thích lập trình không? Nếu em thích, anh sẽ mời thầy về cho em."

"Không cần."

"Anh đừng ở chỗ này giả vờ, chờ sau khi trưởng thành, Cố Yên này sẽ đem những gì nhận được ở Cố gia bao năm qua, trả lại gấp bội."

"Đợi đến lúc đó, với Cố gia liền không có quan hệ."

"Còn nữa, cũng không thừa nhận người anh trai này."

Cố Yên từng chữ như kim châm, đâm vào lòng Cố Trường Phong.

Cố Trường Phong biết em gái hận mình, nhưng hắn không ngờ nó lại sâu đến mức đó.

Tất cả những chuyện này đều xứng đáng với những gì hắn đã làm.

Nhưng hắn không đổ lỗi cho Cố Yên, chỉ trách bản thân mình trước đây.

"Tiểu Yên đừng nói bậy, em vĩnh viễn là em gái của anh."

"Anh làm sao mới có thể bù đắp được cho em đây? Em cứ thoải mái tiêu tiền của anh."

Cố Yên cười lạnh: "Tiền của anh vẫn nên để lại cho Cố Nhu đi, em không có phúc để tiêu xài!"

Cố Trường Phong nhìn con nhím nhỏ trước mắt này, trong lòng hắn rõ ràng, cho dù hôm nay có nói nhiều hơn nữa, Tiểu Yên vẫn sẽ không tin tưởng hắn.

Cố Trường Phong dứt khoát ngậm miệng.

Cố Yên cũng lười để ý tới hắn.

Hắn muốn ở lại đây, cứ để hắn lại, dù sao cũng không ảnh hưởng tới cô.

Một giờ sau.

Cố Yên dụi mắt mới phát hiện Cố Trường Phong vẫn đang ở bên cạnh nàng.

"Tổng giám đốc Cố thị từ khi nào lại nhàn rỗi như vậy? Chẳng lẽ công ty sắp đóng cửa sao?"

Đối mặt với sự châm chọc, khıêυ khí©h của Cố Yên, Cố Trường Phong không chút phản kháng.

Ngược lại còn theo Cố Yên gật đầu: "Đúng vây, công ty suy thoái, mấy tháng gần đây đều không đủ."

"Cho nên Tiểu Yên theo anh, chỉ sợ thời gian tới cũng chỉ có thể ăn cháo gà."

Cố Trường Phong nói dối, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Sở dĩ hắn nói như vậy, đơn giản chính là hi vọng thời gian tới Cố Yên có thể ngoan ngoãn ăn cháo dưỡng dạ dày.

Cố Yên vốn thuận miệng nói như vạy, thật không ngờ bị cô nói trúng.

Xem ra thời gian tiếp theo, lại phải bắt đầu kiếm tiền một lần nữa.

Như vậy cũng tốt, chỉ cần không còn đám người Cố gia xung quanh.

Tuy rằng Cố Trường Phong bây giờ có chút không quen, nhưng vẫn tốt hơn đám người kia.

Chờ cô kiếm đủ tiền là có thể thoát khỏi Cố gia.

"Cố tổng, đồ đã mang tới cho ngài."

Ngoài cửa vang lên âm thanh cung kính của trợ lý.

"Tiểu Yên, mau đi xem lễ vật anh tặng cho em."